Covid-19 phơi bày sự thiển cận của đảng cộng sản Việt Nam (Việt Hoàng)
Cũng cần nói
rõ một điều rằng bản thân đảng cộng sản Việt Nam không hề muốn chuyển trục, họ
chỉ làm điều đó khi không còn bất cứ sự lựa chọn này khác. Họ không hề có công
lao gì trong việc này cả. Nếu bán được nước để duy trì chế độ thì họ cũng sẵn
sàng. Vấn đề là Trung Quốc đã rút lui và co cụm lại nên không cần đến Việt Nam nữa.
Chính đảng cộng sản Việt Nam đã đưa đất nước vào quĩ đạo Trung Quốc để rồi chịu
lệ thuộc hoàn toàn vào Trung Quốc. Những khốn khó mà người dân Việt Nam đang phải
hứng chịu trong dịch Covid-19 đến từ sự thiển cận của đảng cộng sản Việt Nam. (Việt Hoàng)
Từng có ý kiến
cho rằng, một chế độ độc tài nhưng sáng suốt thì vẫn có thể phát triển đất nước.
Họ lấy ví dụ Trung Quốc. Những người hời hợt chỉ có thể đồng ý vì 40 năm qua Trung
Quốc đã lột xác hoàn toàn dưới sự lãnh đạo của đảng cộng sản Trung Quốc.
Trung Quốc đã
trở nên giàu có bằng cách nào thì chúng tôi đã giải thích nhiều lần. Với nguồn
tài nguyên khổng lồ 1,4 tỉ dân và một nền kinh tế hoang dại, phát triển bất chấp
môi trường và nhân quyền… Trung Quốc đã được chọn làm đại công xưởng cho thế giới.
Chủ nghĩa thực
tiễn của Mỹ từ thời Bill Clinton cộng với chủ nghĩa tân phóng khoáng của các nước
dân chủ, đề cao tự do và lợi nhuận đã ra sức lợi dụng và khai thác thị trường Trung
Quốc suốt thời gian qua. Trung Quốc đã phá hủy môi trường và tận dụng tối đa sức
người để sản xuất ra các loại hàng hóa và bán chúng ra khắp thế giới với giá rẻ
mạt. Người dân Trung Quốc chỉ được hưởng một phần nhỏ trong quá trình phát triển
kinh tế “thần kỳ” đó.
Chính quyền Trung
Quốc khá tinh khôn trong làm kinh tế. Ban đầu họ gồng mình chịu thiệt để được
các nước tư bản “bóc lột”, số tiền thu về nhanh chóng đổ vào xây cất và mở mang
các thành phố đồng thời Trung Quốc bỏ ra một số tiền khá lớn, khoảng 3000 tỉ
USD để mua trái phiếu Mỹ và Châu Âu nhằm đánh bóng uy tín. Lợi nhuận và hình ảnh
long lanh của Trung Quốc khiến các quĩ đầu tư khắp thế giới đổ tiền vào Trung
Quốc. Số nợ của Trung Quốc hiện nay vào khoảng 40.000 tỉ USD trong đó có lẽ là
một nửa hoặc 2/3 là tiền của các quĩ đầu tư quốc tế chủ yếu là Mỹ.
Có một câu
nói rất hay rằng, nếu bạn nợ ngân hàng vài chục nghìn đô la thì đó là vấn đề của
bạn nhưng khi bạn nợ ngân hàng vài chục triệu đô la thì đó là vấn đề của ngân
hàng. Trung Quốc đang trong hoàn cảnh thứ hai. Khi Tập Hợp Dân Chủ Đa Nguyên
nói về sự phá sản của Trung Quốc thì không ít người phản đối vì cho rằng sẽ
không có chuyện đó. Trung Quốc bây giờ khác Liên Xô ngày trước, điều này đúng.
Khi Liên Xô sụp đổ thì cả thế giới bình yên nhưng cái giá mà thế giới, chủ yếu
là Mỹ và các nước phương Tây sẽ phải trả cho sự phá sản của Trung Quốc là rất lớn.
Thậm chí là cả thế giới sẽ rơi vào khủng hoảng. (1)
Kịch bản mà
ông Nguyễn Gia Kiểng hình dung về cách đối phó của Đảng cộng sản Trung Quốc trong
nạn dịch Covid-19 là “chạy nợ” bằng cách cho phép các công ty mẹ chuyển hết tài
sản cho các công ty con rồi tuyên bố phá sản. Với qui mô về dân số, diện tích
và kỹ thuật đã tích lũy được thì Trung Quốc có thể rút lui và co cụm lại rồi tự
phát triển một mình. Dịch Covid-19 là một cơ hội để Trung Quốc thú nhận sự phá
sản của mình và cũng nhân cơ hội này để xóa nợ và co cụm lại.
Còn Việt Nam thì sao?
Với không ít
người Việt Nam thiếu kiến thức và hời hợt về chính trị thì cho rằng dù gì đảng
cộng sản Việt Nam cũng đã làm cho kinh tế Việt Nam khá hơn trong thời gian qua.
Cuộc sống tốt hơn, nhà cửa, đường xá được xây cất nhiều hơn...Những người có tiền
đều thấy thoải mái và tiện nghi miễn là đừng đụng chạm đến chính trị.
Đúng là có
chuyện như thế nhưng đảng cộng sản Việt Nam không phải làm gì cả. Họ làm kinh tế
bằng cách cóp nhặt mô hình Trung Quốc nhưng với qui mô nhỏ và kém xa so với Trung
Quốc. Việt Nam cũng mở các khu công nghiệp với mọi sự dễ dãi để mời mọc các
công ty đa quốc gia vào “bóc lột” sức lao động người dân. Việt Nam chào mời các
công ty đa quốc gia đầu tư với những quảng cáo như “Việt Nam là đất nước ổn định
chính trị, nguồn nhân công lao động rẻ và dồi dào…”. Khi nguồn nhân công rẻ mạt và ngoan ngoãn ngày
càng giảm sút thì đảng cộng sản hoảng hốt, cả bí thư Nguyễn Thiện Nhân và Vương
Đình Huệ đều công khai bày tỏ sự lo lắng khi người dân Việt Nam ngày càng “đẻ
ít đi”.
Đã từ lâu Tập Hợp
Dân Chủ Đa Nguyên khuyến cáo là Việt Nam cần giảm phụ thuộc vào xuất khẩu
mà nên chú trọng vào thị trường trong nước với gần 100 triệu dân. Theo các
chuyên gia thì khi kim ngạch xuất nhập khẩu (ngoại thương) vượt mức 50% GDP là
nền kinh tế của bất cứ quốc gia nào cũng rơi vào tình trạng nguy hiểm. Khi đó sự
ổn định của nền kinh tế quốc gia sẽ phụ thuộc vào nước ngoài, tức là mình phải
chịu những tai nạn do người khác gây ra. Kim ngạch xuất khẩu Việt Nam năm 2019
vượt ngưỡng 500 tỉ USD trong khi GDP của Việt Nam chỉ hơn 200 tỉ USD, như vậy
là ngoại thương Việt Nam lớn gấp 5 lần ngưỡng cho phép. Kinh tế Việt Nam phụ
thuộc hoàn toàn vào bên ngoài.
Dịch cúm
Covid-19 một lần nữa phơi bày sự thiển cận của đảng cộng sản Việt Nam khi họ chần
chừ và không dứt khoát “thoát Trung”. Dù ông Nguyễn Phú Trọng và ban lãnh đạo tối
cao đã lấy quyết định chuyển trục sang các nước dân chủ nhưng họ không đủ can đảm
và bản lĩnh để công khai việc đó với 4 triệu đảng viên và 96 triệu người dân Việt
Nam. Bản chất của các chế độ độc tài hoàn toàn trái ngược với dân chủ nên cho
dù là một quyết định “sáng suốt” duy nhất từ ngày thành lập đảng đến nay họ vẫn
không thể nào lấy quyết định dứt khoát.
Sự chuyển trục
đã bắt đầu từ chuyến thăm Mỹ của Nguyễn Phú Trọng hồi tháng 7/2015 tuy nhiên sự
xoay trục đã quá chậm chạp vì nhiều lý do. Lý do lớn nhất và quan trọng nhất là
sự thiển cận và ngoan cố của đảng cộng sản Việt Nam. Họ vẫn cố gắng để duy trì
chế độ toàn trị bất chấp thiệt hại cho đất nước. Xin nhắc lại rằng đảng cộng sản
Việt Nam không hề muốn xoay trục sang Mỹ vì họ hiểu điều đó đồng nghĩa với sự
cáo chung của đảng. Họ hy vọng là thời gian đối đầu giữa Mỹ và Trung Quốc sẽ
còn kéo dài và trong thời gian đó họ có thể dân chủ hóa một mình hoặc thay tên
đổi họ để trở thành một chính đảng văn minh và tiến bộ. Mọi toan tính của họ đã
bị dịch cúm Covid-19 đảo lộn tất cả. Trung Quốc sẽ nhanh chóng rút lui và co cụm
lại sau khi dịch cúm kết thúc. Các nước dân chủ, nhất là Mỹ có thể rơi vào khủng
hoảng khi các quĩ đầu tư tài chính bị vỡ nợ vì cho Trung Quốc vay. Khi đó họ
không thể nào giúp đỡ cho Việt Nam và nếu khủng hoảng kinh tế xảy ra với Việt
Nam thì đảng cộng sản sẽ phải trả giá đắt.
Cũng cần nói
rõ một điều rằng bản thân đảng cộng sản Việt Nam không hề muốn chuyển trục, họ
chỉ làm điều đó khi không còn bất cứ sự lựa chọn này khác. Họ không hề có công
lao gì trong việc này cả. Nếu bán được nước để duy trì chế độ thì họ cũng sẵn
sàng. Vấn đề là Trung Quốc đã rút lui và co cụm lại nên không cần đến Việt Nam nữa.
Chính đảng cộng sản Việt Nam đã đưa đất nước vào quĩ đạo Trung Quốc để rồi chịu
lệ thuộc hoàn toàn vào Trung Quốc. Những khốn khó mà người dân Việt Nam đang phải
hứng chịu trong dịch Covid-19 đến từ sự thiển cận của đảng cộng sản Việt Nam.
Đảng cộng sản
Việt Nam đang rất khốn đốn vì đại hội 13 đang đến gần. Báo cáo chính trị của đảng
về hướng đi cho 5 năm tới sẽ viết những gì? Sẽ can đảm công khai việc chuyển trục
sang Mỹ và các nước dân chủ hay vẫn “lưỡi gỗ” kiên định con đường đi lên Xã Hội
Chủ Nghĩa và trung thành với tư tưởng Mác-Lê nin? Nếu công khai chuyện xoay trục
thì nội bộ sẽ rối loạn nhưng dấu diếm thì càng đổ vỡ lớn vì không ai còn tin
vào những lời nói dối.
Sự chống đối
sẽ rất gay gắt ngay trong nội bộ nếu đảng cộng sản Việt Nam tiếp tục nói dối.
Khi thuyền trưởng đổi hướng mà không thông báo cho thủy thủ đoàn biết thì sẽ xảy
ra cảnh “trống đánh xuôi, kèn thổi ngược”. Các đảng viên sẽ không biết đường
nào mà lần. Họ không biết phải bày tỏ thái độ thân Trung hay thân Mỹ và rồi có
thể họ sẽ trở thành nạn nhân vì chính sự nhiệt thành của họ. Lịch sử đã xảy ra
như vậy khi đảng cộng sản Việt Nam xoay trục lần thứ nhất vào thập niên 60 “bỏ
Liên Xô theo Trung Quốc” với hậu quả là hàng hoạt tướng tá và quan chức cao cấp
bị trừng phạt mà không hiểu vì sao. (2)
Không có một
chế độ độc tài nào là sáng suốt vì họ tự quyết định mọi chuyện theo cách nghĩ của
họ, vì quyền lợi của họ chứ không vì quyền lợi của dân tộc. Đảng cộng sản Trung
Quốc có thể giỏi trong làm kinh tế nhưng họ lại sai lầm khi muốn làm bá chủ thế
giới. Mô hình độc tài của họ làm cho cả thế giới lo sợ và vì thế Trung Quốc không
thể có bạn. Trong dịch Covid-19 Trung Quốc chỉ còn mỗi người bạn là Hunsen
(Campuchia).
Không ai có
thể đoán được đảng cộng sản Việt Nam sẽ ra sao sau dịch cúm Covid-19 và cũng
không ai biết được nội bộ đảng cộng sản sẽ ra sao trong đại hội 13 nhưng có một
điều mà mọi người cần biết đó là đảng cộng sản Việt Nam không có bất cứ giải
pháp nào cho đất nước. Giải pháp cho đất nước chỉ có thể đến từ các tổ chức
chính trị khác. Đã đến lúc người Việt Nam cần tìm hiểu về những giải pháp khác
đó.
Việt Hoàng (8/3/2020)
(1).https://thongluan-rdp.org/quan-di-m/item/16438-covid-19-va-k-ch-b-n-hna-kh-ng-ho-ng-co-th-r-t-l-n
(2). https://thongluan-rdp.org/quan-di-m/item/16110-cu-c-chuy-n-hoa-hi-m-ngheo-c-a-d-ng-c-ng-s-n-vi-t-nam