Kinh tế quốc phòng và các tư lệnh (Nguyễn Tuấn Anh)
Quan điểm của THDCĐN là quân đội và công an không có chức năng làm kinh tế. Việc hai lực lượng công an và quân đội tham gia làm kinh tế có ít nhất ba hệ lụy nguy hiểm. Thứ nhất nó làm sao lãng nhiệm vụ chính là bảo vệ an ninh và lãnh thổ quốc gia. Thứ hai nó làm chia rẽ hàng ngũ khi một số chỉ huy quá giàu trong lúc đa số quân nhân vẫn còn nghèo. Thứ ba nó làm méo mó nền kinh tế đất nước vì cạnh tranh bất bình đẳng. Qui định "đất đai thuộc sỡ hữu toàn dân" đã giúp cho quan chức chính quyền kể cả bên công an và quân đội mặc nhiên có quyền bán, cho, tặng đất đai mà họ đang quản lý một cách vô tội vạ. Hậu quả họ gây ra thật không thể kể hết.
Tư lệnh một quân khu (quân đồn trú) hoặc một quân chủng (quân chính
quy), phạm vi quản lý về mặt quân sự còn lớn hơn cả một chủ tịch hoặc bí
thư tỉnh uỷ bởi họ có đất đai rải rác ở nhiều tỉnh thành theo quan điểm
đóng quân tác chiến của bộ quốc phòng & sự ưu tiên cho quốc phòng
của trung ương đảng.
Quản lý không tốt, chuyện sai phạm về đất đai là đương nhiên. Cụ thể ở
đây là trường hợp của Đô đốc – tư lệnh Hải quân và Tư lệnh quân khu 9
(miền tây Nam bộ). Họ vừa mới bị kỷ luật. Trước đó là nguyên tư lệnh
Phòng không không quân.
Nhiều năm hoà bình, các đơn vị quân đội đã tận dụng quỹ đất rộng lớn
của mình, dưới danh nghĩa phát triển vì mục tiêu an ninh quốc phòng. Họ
cấp, xây dựng nhà ở cho các sĩ quan và làm kinh tế. Điều đáng quan tâm
là họ thường tự do quy hoạch.
Các lãnh đạo dân sự địa phương ít khi có ý kiến hoặc có cũng chỉ là
hình thức bởi với quan điểm của trung ương, nhiệm vụ quốc phòng và tạo
điều kiện cho quân đội là số 1. Ở phía Nam, Sân bay dân sự Tân Sơn Nhất
và sân bay quân sự Biên Hoà bị thu hẹp là những ví dụ điển hình cho vấn
đề này.
Nhiều năm, cùng với xu hướng phát triển của đất nước, các cụm kinh tế
quân đội vươn lên mạnh mẽ như là một điều hiển nhiên. Đứng trước cổng
quân khu 7 (Sài Gòn) hoặc quân khu 9 (Cần Thơ), bạn sẽ thấy Lexus,
Camry, Ford,… đời mới ra vào nhộn nhịp hơn là xe quân dụng. Điều này cho
thấy đời sống quân ngũ sung túc vô cùng.
Những tập đoàn bất động sản, Logistic, xây dựng, viễn thông như Hà
Đô, Tây Hồ, 319, Viettel,… và hàng trăm công ty con ở đủ mọi ngành nghề
từ giáo dục đào tạo tới dịch vụ, sản xuất,… mọc lên đem lại một nguồn
thu vô cùng khủng khiếp cho cả ngân sách, cho cán bộ, sĩ quan và trong
đó, tất nhiên, “công lao” và “phần thưởng” của các tư lệnh là không hề
nhỏ.
Thượng tá Đinh Ngọc Hệ (Út Trọc), giám đốc công ty Thái Sơn – BQP,
hầu toà với nhiều tội danh liên quan tới đất đai, cầu đường,… là một
minh chứng tiêu biểu cho sự lũng đoạn của quân nhân.
Quân đội không tiếp xúc với dân, nhiệm vụ của họ khác với lực lượng
công an. Chính vậy, sơ hở của họ rất ít người nhận ra. Và đương nhiên,
khép kín trong cổng doanh trại có lính canh 24/24 thì sai phạm của họ
cũng rất khó để báo chí có thể tiếp cận.
Mải miết kinh doanh ảnh hưởng khá nhiều tới vấn đề tập trung bảo vệ
tổ quốc, biển đảo, tập trung xây dựng quân đội chính quy, chuyên nghiệp
và hiện đại. Ảnh hưởng cả tới sự huấn luyện đối với binh lính, rèn luyện
phẩm chất cho sĩ quan và nhiệm vụ tuyên huấn toàn quân.
Tiêu cực xảy ra đối với cả quân chủ lực (chính quy) lẫn quân địa
phương (đồn trú) cho thấy rằng sự tha hoá của quân nhân đã là rất lớn, ở
cả cấp tư lệnh. Đây là điều khó có thể chấp nhận đối với người dân.
Không có một thể chế, quốc gia nào, có thể tồn tại và giữ vững được
lãnh thổ khi các tư lệnh yếu kém hoặc đặt lợi ích kinh tế cá nhân lên
trên nhiệm vụ bảo vệ tổ quốc.
“Kinh tế quốc phòng” là một định chế hoàn toàn không đáng có. Nó
không có trong định nghĩa kinh tế của các quốc gia phát triển. Càng
không được phép có trong hoạt động quân sự của một quân đội chuyên
nghiệp, chính quy và hiện đại.
Thậm chí nó còn đối nghịch với hội nhập, với kinh tế thị trường, với
chính quyền đô thị, với cổ phần hoá DNNN… là những thứ mà chính phủ đang
cố gắng chuyển mình, dù có thể vô cùng chậm chạp.
Khi lính tráng thích phòng trà, vũ trường và xe hơi đời mới còn hơn
cả vũ khí, khí tài…, tinh thần rệu rã, mất tập trung, lúc ấy là lúc chủ
quyền quốc gia chính thức bị đe doạ.
Bài học về VNCH là một minh chứng khi các tư lệnh vùng, tư lệnh nha
cảnh sát rành giá gạo tại Sài Gòn và giá chứng khoán tại Hongkong còn
hơn cả nhiệm vụ tác chiến. Khi súng đạn chỉ là thứ bảo vệ lợi ích cá
nhân của họ thì quốc gia sụp đổ.
5.5.2019