Đừng trốn chạy, hãy dũng cảm đối mặt (FB Nguyễn Ngọc Chu)
Đồng ý với tác giả là chúng ta không thể trốn chạy khỏi sự bất công và nghèo khổ đang diễn ra hàng ngày ở VN. Tất cả chỉ có một nguyên nhân: Sự cai trị độc quyền và hà khắc của đảng cộng sản VN. Muốn không phải trốn chạy, muốn VN thay đổi thì trí thức và người dân VN phải ủng hộ cho một giải pháp mới của một tổ chức chính trị mới, không cộng sản. (Thông Luận)
Mượn Hội nghị Quốc tế về Toán học để trốn chạy. Trốn chạy khỏi các
ông thượng thư thu giá, học giá. Trốn chạy khỏi những ông nghị lót ổ.
Trốn chạy BOT. Trốn chạy đặc khu...
NỀN QUẢN TRỊ BỐN KHÔNG
Điều đầu tiên khi bước chân sang Âu Mỹ là đối mặt với công nghệ, buộc phải nhớ đến nững lời sáo rỗng của các chức sắc Việt Nam.
Các chức sắc đó, nếu không có trợ lý, thư ký, xe đón đưa, thì khó
biết cách mua vé để đi giao thông công cộng như tàu điện, xe bus. Họ
biến các thiết bị thông minh thành những cục gạch với vài ba chức năng
sơ đẳng. Vậy mà họ cất lời là “Cuộc cách mạng 4.0”.
Xuất xứ là “Công nghiệp 4.0” (Industry 4.0). Hay có thể nói là “Nền
công nghiệp 4.0” để nghe cho đỡ cụt. Nhưng chức sắc Việt Nam, từ thủ
tướng xuống đến bộ trưởng là “Cuộc cách mạng 4.0”.
Cách mạng luôn gắn với mốc sự kiện. Không hiểu được sự khác biệt của
hai từ “cách mạng” với hai từ “công nghiệp” mà vẫn cứ hồn nhiên. Những
người không trong nghề, không hiểu mà chỉ nói theo để khoa trương, đã là
đáng trách. Nhưng đáng chê cười hơn chính là có vài ông lãnh đạo trong
các tập đoàn như Viettel, FPT mà cũng “Cách mạng 4.0” . Đó thực sự là
điều xấu hổ.
Cho nên, nói một cách ngắn gọn không ngoa, rằng “Công nghiệp 4.0” với
nhiều chức sắc Việt Nam chính là: Không hiểu, Không biết sử dụng; Không
hành động; Không xấu hổ. Quả thật đúng là Bốn Không. Ở Việt Nam không
phải là “Nền công nghiệp 4.0” mà là “Nền quản trị Bốn Không”.
THÂN PHẬN
Không phải đi châu Âu lần đầu, nhưng trước khi bước chân sang châu
Âu, chợt nhớ đến lời Tổng giám mục Hà Nội Ngô Quang Kiệt về Hộ chiếu
Việt Nam. Người ta cắt đi phần trước và phần sau đoạn nói của ông, làm
cho ông điêu đứng. Những ai từng đi Âu Mỹ đều thấm thía thân phận của
mình và chia sẻ với ông. Càng yêu quê hương đất nước bao nhiêu càng thấm
thía thân phận bấy nhiêu.
Nếu ở VN người Âu Mỹ được dành những ưu ái và quan tâm, nhiều khi quá
mức, thì ở Âu Mỹ người Việt không có được những điều đó, thậm chí còn
bị đối xử thứ cấp. Không phải nghèo mà tính cách ngửa cổ trông đợi nước
ngoài đã tự biến mình thành hèn kém.
Hèn kém đến nỗi kẻ xâm lược mang hộ chiếu, mang áo đường lưỡi bò,
ngang nhiên đến mức trắng trợn tuyên bố bố xâm lược lãnh thổ Việt Nam mà
lại cho là chuyện nhỏ, sợ ảnh hưởng đến nguồn du lịch, ảnh hưởng đến
“đại cục”.
Đa phần người Việt muốn xin visa đi các nước Âu Mỹ đều khốn khổ với
những thủ tục chứng minh tài chính và nhân thân. Ngay cả khi có được
visa rồi, lúc qua các cửa khẩu biên phòng vẫn bị soi xét. Một cảm giác
bị đối xử không công bằng luôn thường trực. Ở trong nước đã đành lại còn
cả ở nước ngoài. Mỗi lần đi là mỗi lần nhẫn nhịn nuốt nấc nghẹn vào
lòng.
Những người có chút tiền, có chút vị thế, mang tiền đi tiêu xài ở
những nơi sang mà còn có cảm giác phân biệt, thì nói chi đến những số
phận phải trôi dạt kiếm sống.
BÒN NƠI KHỐ RÁCH ĐÃI NƠI QUẦN HỒNG
Lương một tháng chỉ có 400 đô mà đi nước ngoài phải tiêu tiền của kẻ
lương tháng 20 000 đô. Làm cả năm mà không đủ tiêu một tuần.
Cho nên phải giàu lên. Giàu lên từ lao động chứ không phải từ tham nhũng cướp bóc. Nhưng giàu thôi cũng không đủ.
Một số người Việt do tham nhũng, lợi dụng cơ chế mà chiếm đoạt, nên
có được rất nhiều tiền một cách dễ dãi. Từ đó, tự họ hình thành cách chi
tiêu hoang phí đến ghê tởm. Họ đắp lên mình một núi tiền những thứ hàng
hiệu. Những chiếc xe, đồng hồ, túi xách... trị giá cả triệu đô để nâng
giá trị của họ (như chiếc đồng hồ của Trịnh Xuân Thanh có giá đến 39 tỷ
đồng).
Đó là những đồng tiền họ bòn rút từ giá trị đất đai của đồng bào
mình, những đồng tiền họ moi móc từ tiền thuế của dân, những đồng tiền
họ chiếm đoạt từ tiền vay nước ngoài, giáng gánh nợ lên đầu con cháu.
Thế rồi họ phung phí hàng triệu đô vào những thứ xa xỉ, làm giàu cho
người nước ngoài.
Họ tưởng rằng bằng cách xài tiền như thế thì đẳng cấp họ được nâng
lên. Và họ ra sức vung vãi tiền bạc để bù đắp lại những điều mà thiên
bẩm không có. Trên thực tế, sự khoe của kiểu “Thạch Sùng” không đưa lại
cho họ sự kính trọng từ người Âu Mỹ, mà trái lại làm tăng nhanh nồng độ
chế nhạo, coi thường. Đồng tiền mua được nhiều thứ, mua được dịch vụ đế
vương, nhưng không mua được sự kính phục.
Ngay cả những ông chủ nhiều tiền người Ả Rập, dẫu một đêm ngủ mất vài
trăm ngàn đô, tuy được phục vụ theo mức thượng hạng, nhưng cũng rất khó
kiếm được sự thực lòng kính phục. Người Âu Mỹ thực dụng. Họ phục vụ để
lấy tiền. Nhưng gốc gác nguồn tiền không làm thay đổi được cách nhìn của
họ về gốc gác chủ nhân.
Nói như thế không phải tự ti, không phải bôi đen, không phải tiêu
cực, mà để tìm ra lối thoát. Đó là cách làm giàu không nhờ vào buôn bán
tài nguyên hay cung cấp dịch vụ, mà là cách làm giàu nhờ sự thăng hoa
của chất xám mà từ đó có được những phát minh sáng chế tiên phong. Chỉ
có cách đó mới đẻ ra sự giàu có kèm theo hùng cường. Chỉ có cách đó mới
không những có được sự khâm phục mà còn làm cho người phải nể, phải sợ.
Không thấy được nguyên nhân, mà chỉ so với quá khứ của chính mình rồi
bằng lòng “chưa bao giờ được như hôm nay” thì mãi mãi tụt hậu, mãi mãi
không thể ngóc đầu lên được trước bạn bè quốc tế.
TRỐN CHẠY ĐI ĐÂU?
Vội vã trốn chạy khắp một góc trời châu Âu. Từ Paris qua Bordeaux. Từ
Lisbon đến Madrid. Rồi Brussels, Geneva, Zurich. Thả bóng trong nắng
chiều vàng trên sân ga hàng trăm năm cổ kính. Vội bước trên những sân
golf huyễn hoặc bên hồ Geneva xanh vắt da trời, và trên cả bờ Đại tây
dương sóng tím vỗ vô hồi. Mà trên mỗi bước chân không ngớt nghĩ về quê
hương, nơi tài nguyên đã cạn kiệt, nơi sắp rứt ruột cắt ra những mảnh
đất của tổ tiên để làm đặc khu trong ước mộng làm giàu trông chờ người
nước ngoài của một nhóm người.
Châu Âu hiện đại, văn minh giàu có đến nhường kia mà có ai cần đến
đặc khu, có ai ngồi chờ vào sự bố thí của người ngoại quốc? Châu Âu cổ
kính đẹp bệ vệ đến thế kia nào có cần đến đập phá xây mới nhà cao tầng?
Những ga tàu ở trung tâm thành phố là nơi tiện lợi nhất cho đi lại, hàng
trăm năm vẫn sừng sững, còn ở Hà Nội người ta kêu gào dời ra ngoại ô.
Những tòa nhà hai ba tầng hàng thế kỷ bệ vệ, còn ở Hà Nội họ đập phá để
xây những căn hộ cao tầng bán thu về bạc tỷ.Tàu điện vẫn nhộn nhịp giữa
đường phố trăm năm không mở rộng, mà giao thông lại được bố trí hợp lý
đến thán phục, còn ở Hà Nội thì xóa bỏ tàu điện, đập phá để mở rộng mà
tắc đường vẫn nối dài ngày này qua tháng khác.
Chúng ta đã học không đúng bài.
Khách du lịch dẫu có nhiều tiền đến đâu cũng chỉ được đối xử cùng lắm
là bằng công dân nước sở tại. Họ chẳng ưu tiên cho ai hơn công dân của
nước họ.
Thế mà ở VN, người ta đang mời chào người nước ngoài bằng cách hạ thấp giá trị công dân của VN.
Đất cho người nước ngoài thuê “ưu tiên vượt trội 99 năm” với giá rẻ
mạt cùng đủ các loại ưu đãi về thuế mà có thể gọi là cho không. Họ ưu
tiên người nước ngoài bao nhiêu thì càng hạ thấp bấy nhiêu giá trị con
người Việt Nam. Hạ giá đến đớn đau.
Kẻ nào đã dự thảo giá trị công dân nước Việt chỉ có 2200 đô la? Rằng
đầu tư 50 triệu đồng vào VN là có thẻ cư trú xanh? Có nơi nào trên thế
giới này giá trị công dân rẻ mạt đến nhường ấy không? Chỉ có những kẻ
vừa ngu dốt vừa hèn hạ mới nặn ra những kế sách hạ nhục quốc thể đến mức
đó.
Không có người giỏi giang tử tế nào lại bỏ tiền mua danh công dân
thấp hèn. Chỉ có cặn bã của xã hội mới trôi dạt đến. Chỉ có kẻ thù của
Dân tộc mới lần mò đến. Cho nên không phải 50 triệu, không phải 500
triệu, mà tới năm trăm tỷ thì Việt Nam cũng không cần thêm người. Chỉ có
nâng giá trị người Việt lên thì mới có người giỏi người tốt tìm đến.
Trốn chạy đi đâu? Dẫu đất trời mênh mông mà không thể dấu nổi tấm thân, càng không thể tù gông suy nghĩ.
Trở về với đặc khu, với BOT, với đồng bào của mình. Ở mọi nơi ngoài
Việt Nam mình là thứ cấp. Mình không thể là thứ cấp ngay chính trên quê
hương mình. Đừng trốn chạy. Hãy dũng cảm đối mặt.
Theo Dân Luận