Thư ngỏ gửi các vị đại biểu Quốc hội: Đặc khu và tiếng kêu của nhân dân (Nhà văn Nguyễn Quang Thiều)
Các vị có thể ấn nút thông
qua cho Trung Quốc thuê 99 năm 3 “vùng lãnh thổ đặc biệt” của chúng ta
mà không cảm thấy có gì bất trắc. Rồi mươi năm sau này, các vị cũng sẽ
không cảm nhận thấy gì cả. Nhưng 30, 50 hay 100 năm sau khi chúng ta
trong đó có các vị đã tan vào cát bụi hư vô, thì là lúc con cháu chúng
ta đứng trước đất nước và bật khóc hỏi : vì sao dân tộc chúng ta lại như
thế này ???
Kính thưa các vị,
Trong những ngày này, quanh chúng ta đang
vang tiếng kêu của nhân dân về một mối đe dọa mà nhân dân đang cảm thấy
và nhìn thấy. Đó là mối đe dọa từ cái tên “ đặc khu”. Trong suy nghĩ đơn
giản của tôi, đặc khu không phải tạo ra bất cứ điều gì gọi là sự đe
dọa. Nhưng ai là người thuê đặc khu ấy trong một thời gian quá dài mới
là kẻ làm ra sự đe dọa. Và trong suy nghĩ có thể là thiển cận của mình,
tôi nghĩ “đặc khu” không phải là con đường duy nhất làm cho một đất nước
phát triển và giàu có. Rất nhiều quốc gia giàu có trên thế giới không
phải dùng phương án gọi là đặc khu mà họ đã phát triển đất nước rực rỡ.
Hơn nữa, người sẽ thuê 3 đặc khu ở những vị trí rất đặc biệt và quan
trọng có nguy cơ là Trung Quốc. Và chính vì người sẽ thuê 3 vị trí chiến
lược của Việt Nam là Trung Quốc nên tiếng kêu của người dân mới vang
lên khẩn thiết như vậy.
Trước hết, tôi muốn các vị hiểu một điều quan trọng là tiếng kêu của nhân dân xuất phát từ đâu ?
Từ cảm giác của nhân dân về sự bất an
Từ linh cảm của nhân dân về những bất trắc
Từ trí tuệ của dân dân là trí thức, văn nghệ sỹ, các nhà kinh tế học, các doanh nhân chân chính...
Từ kinh nghiệm và sự thật lịch sử của một dân tộc chống ngoại bang
Từ trách nhiệm và lương tâm của nhân dân đối với vận mệnh tương lai của đất nước.
Kính thưa các vị,
Cách đây mấy năm, tôi đã viết trên báo một bài nói tới sự cảnh báo của
nhiều nước lớn về Trung Quốc. Một trong những điều tôi nói tới là hình
ảnh các China Town ( phố Tàu) trên thế giới. Đoạn viết như sau :
“ Trước năm 1992, tôi không hiểu gì về China town – phố Tàu ngoài nghĩa là một cộng đồng di dân người Trung Quốc sống tập trung. Tháng 7 năm 1992, tôi được Bộ Ngoại giao và Thương mại Úc mời đến thăm Úc. Trong chuyến đi ấy, tôi đã đọc một cuốn sách nghiên cứu về China town của một nhà nghiên cứu Úc. Tôi xin tóm tắt những gì tác giả này viết về China town :
Khi China town được dựng lên, chúng ta ( người Úc ) đến đó với tinh
thần đi thăm quan một cộng đồng di dân có một nền văn hóa khác biệt.
China town lúc đầu giống như một hội chợ của người Trung Quốc tổ chức
trên đất Úc. Chúng ta đến đó xem họ múa lân và thưởng thức các món ăn
Trung Quốc. Chúng ta thực sự thấy vui vẻ khi trên đất nước chúng ta có
một cộng đồng đầy bản sắc bởi Úc là một đất nước đa bản sắc nên sự chấp
nhận các cộng đồng khác không có gì quá khó khăn.
Rồi chúng ta
lãng quên đi. Mười năm sau chúng ta trở lại China town. Chúng ta giật
mình. China town đã phát triển quá nhanh. Nhưng điều đáng suy nghĩ nhất
là China town không phải là khu cộng đồng của người Trung Quốc định cư
trên đất Úc hay là một hội chợ của Trung Quốc nữa mà nó đã biến thành
một tiểu Trung Quốc trên đất Úc với sức ảnh hưởng không nhỏ của nó.
China town này muốn mở rộng mãi mãi và muốn Trung Quốc hóa những khu vực
mà China town lấn tới. Đến lúc này, niềm vui và tính tò mò của chúng ta
về trò múa lân cùng với hương vị của ẩm thực Trung Quốc không còn mà
thay vào đó là một nỗi lo sợ.
Nỗi sợ hãi của tác giả cũng là nỗi
sợ hãi của rất nhiều người ở những quốc gia mà những người Trung Quốc
đến định cư và làm mọc lên những China town. Tổng thống Mỹ Donald Trump
trong thời gian tranh cử đã liên tục cảnh báo người Mỹ về mối nguy hiểm
của con bạch tuộc mang tên Trung Quốc. Và trrong cách nhìn của tôi thì
các China town là những cái hang của con bạch tuộc đó.
Đọc trên
trang web SOI, tôi thấy một bài viết rất hay về hội họa Kenya trong một
triển lãm quốc tế. Điều bài báo nói đến là “ một triển lãm hội họa Kenya
( Châu Phi ) nhưng lại là tranh đặc Tàu của các họa sỹ người Hoa định
cư ở đó. Một cú đánh trắng trợn và một cái chết thảm thương của nền hội
họa của nước Châu Phi này.
Tôi đã nói khá kỹ phần nghiên cứu về
China town của nhà nghiên cứu xã hội Úc trên một tờ báo trong nước từ
những năm 1990 của thế kỷ trước. Tất nhiên ý kiến về một nguy cơ có vẻ
“xa xôi” này có lẽ quá ít người chú ý. Giống như khởi đầu của những
China town – phố Tàu trong những ngày đầu xuất hiện".
Kính thưa các vị,
Trong những năm gần đây, các cơ quan truyền thông thế giới và báo chí
chính thống của chúng ta đã liên tục lên tiếng về hành động của Trung
Quốc trong vấn đề biển đảo và những cuộc “xâm lược mềm”. Trung Quốc đã
dùng sức mạnh về người, về tiền và vũ khí trắng trợn vi phạm chủ quyền
biển đảo của chúng ta và một số nước láng giềng của họ. Những nhóm du
lịch Trung Quốc ngang nhiên đứng giữa một số thành phố của chúng ta và
tuyên bố chủ quyền của họ. Gần đây nhất, một nhóm du lịch Trung Quốc
nhất loạt mặc áo có in bản đồ công khai tuyên bố một số hòn đảo của Việt
Nam thuộc chủ quyền của họ. Đây không phải là trò láo lếu của một thằng
oắt con vô học trốn bố mẹ đi chơi mà là chiến lược của Trung Quốc. Chỉ
bằng những hiện thực ít ỏi vậy thôi chúng ta cũng thừa đủ chứng cứ để
hiểu Trung Quốc đã và đang làm gì với đất nước chúng ta.
Kính thưa các vị,
Đặt ngón tay lên nút ấn ngay cả nút ấn phóng tên lửa mang đầu đạn hạt
nhân sẽ không làm những ngón tay ấn nút ấy có một chút gợn nào của sự
đau đớn và chết chóc. Bởi thế nó dễ làm người ta bị đánh lừa bởi những
cảm giác êm ái khác ví dụ như cảm giác nền kinh tế Việt Nam sẽ phát
triển thành rồng thành hổ. Nhưng hậu quả sau đó thật khôn lường. Viết
đến đây, tôi nhớ tới một bài thơ của cố nhà thơ Phạm Tiến Duật khi ông
viết về một bà mẹ ở địa đạo Vĩnh Linh trong năm tháng chiến tranh khốc
liệt chống Mỹ bảo vệ tổ quốc. Bà mẹ Vĩnh Linh ấy nói “Thà ăn muối suốt
đời còn hơn là có giặc”. Nếu chỉ vì miếng ăn thì trong những ngày này
chúng ta sẽ không nghe tiếng kêu của nhân dân vang lên khẩn thiết cho dù
rất nhiều nhân dân của các vị đang sống trong muôn vàn khó khăn. Và tôi
biết, có những người trong các vị trong những ngày này đã cất tiếng kêu
công khai cùng tiếng kêu của nhân dân và cũng không ít vị đang dày vò
lương tâm.
Hơn lúc nào, lúc này tất cả chúng ta phải thật tĩnh
tại và suy ngẫm thật thấu đáo. Hơn lúc nào, lúc này chúng ta cần sử dụng
đến lương tâm và tình yêu tổ quốc của mình. Các vị có thể ấn nút thông
qua cho Trung Quốc thuê 99 năm 3 “vùng lãnh thổ đặc biệt” của chúng ta
mà không cảm thấy có gì bất trắc. Rồi mươi năm sau này, các vị cũng sẽ
không cảm nhận thấy gì cả. Nhưng 30, 50 hay 100 năm sau khi chúng ta
trong đó có các vị đã tan vào cát bụi hư vô, thì là lúc con cháu chúng
ta đứng trước đất nước và bật khóc hỏi : vì sao dân tộc chúng ta lại như
thế này ???
Dân tộc chúng ta đang đứng trước những thách thức
khổng lồ. Có không ít các dân tộc trên thế giới ở những “cuộc chiến” nào
đó và ở một giai đoạn nào đó họ đã không chiến thắng. Nhưng điều quan
trọng nhất là các dân tộc đó đã không khuất phục. Bởi khuất phục là sự
thất bại đau đớn và hổ nhục nhất mà không có chiến thắng nào sau đó có
thể bù đắp được. Và “ sự khuất phục” mới thực sự là thất bại thảm hại
nhất mà không ai có quyền ngụy biện.
Xin chúc các quí vị luôn là
người chiến thắng. Bởi nhân dân của các quí vị chưa bao giờ chịu khuất
phục trong toàn bộ lịch sử của mình.
Hà Đông, 3 tháng 6 năm 2018.
Theo FB Bùi Quang Minh