Vì sao VN công khai xử vụ ‘gián điệp Trung Quốc’? (Phạm Chí Dũng)
Nguyễn Hoàng Dương chỉ là một trong số rất nhiều công
an rơi xuống địa ngục tha hóa về lối sống. Nhưng trong vụ xử án Dương, nên chú
ý đến chi tiết mà báo chí nhà nước được đăng công khai: Nguyễn Hoàng Dương đã
bán tin mật của ngành công an Việt Nam cho Đại sứ quán Trung Quốc tại
Campuchia.
Vì sao chính quyền tự “vạch áo cho người xem lưng” như
thế? “Minh bạch hóa” theo tiêu chí quốc tế chăng?
Nhưng đến tận giờ đây vẫn chưa có thuyết minh nào có
giá trị cho thấy đảng cầm quyền ở Việt Nam muốn vận động theo quỹ đạo minh bạch
hóa - xét trên bình diện chung ở nhiều lĩnh vực, chẳng hạn về ngân sách - túi
tiền của chế độ, đặc biệt là ngân sách cho lực lượng vũ trang, hay còn hơn hẳn
thế là nhiều vấn đề thuộc loại “nhạy cảm chính trị” mà đã từ lâu được tống vào danh
mục độ “MẬT”, “TỐI MẬT” VÀ “TUYỆT MẬT”.
Gián điệp và công tác chống gián điệp là một trong
những lĩnh vực được chế độ xem là bí mật nhất. Đó là nguyên do hết sức dễ hiểu
vì sao trong rất nhiều năm qua đã quá hiếm vụ xét xử công khai và thông tin cho
báo chí về gián điệp Trung Quốc. Trong khi đó, đã lan truyền nhiều đồn đoán và
tin tức vỉa hè ở Hà Nội và những tỉnh thành gần biên giới phía Bắc về thực
trạng “gián điệp Trung Quốc đông như rươi” và “công an đã bắt đến hàng trăm
gián điệp Trung Quốc”, đã xử án nhưng là “xử kín” mà báo chí và công luận không
thể biết được, hoặc có biết cũng không thể đưa tin công khai.
Chỉ đến đầu năm 2017, một quan chức cấp cao của Bộ
Công an Việt Nam là Thiếu tướng Trương Giang Long - Phó tổng cục trưởng Tổng
cục Chính trị kiêm giám đốc Học viện chính trị công an nhân dân - mới nói một
cách mập mờ về tình trạng gián điệp Trung Quốc kéo theo nhiều quan chức Việt
Nam liên đới đang nằm ngay trong bộ máy đảng và chính quyền Việt Nam. Tuy
nhiên, thông tin này cũng chỉ được giới hạn trong một cuộc nói chuyện nội bộ mà
không biết vô tình hay hữu ý, video về cuộc nói chuyện của tướng Long đã được
tiết lộ trên mạng xã hội.
Cũng có một chứng thực hiếm hoi khác về “gián điệp
Trung Quốc”: vào ngày 30/9/2015, Tòa án Nhân dân Hà Nội đã bất
ngờ đưa nhà báo Hà Huy Hoàng ra xử án về tội làm gián điệp cho Trung Quốc.
Nhìn lại vụ xử Hà Huy Hoàng
Hà Huy Hoàng, 55 tuổi, từng là phóng
viên báo Thế giới và Việt Nam thuộc Bộ Ngoại giao, bị xử vì tội gián điệp
theo Điều 80 Bộ Luật hình sự và đã bị án 6 năm tù vì cung cấp thông tin cho
tình báo Trung Quốc.
Nhưng ngay sau phiên tòa xử Hà Huy Hoàng, các bản tin
trên Tuổi Trẻ, Vnexpress và một số tờ báo nhà nước khác về vụ xử án nhà báo Hà
Huy Hoàng đã bị gỡ chỉ sau vài giờ đăng tải trên mạng. Hiện tượng này khiến dư
luận và giới quan sát chính trị phải nghi ngờ về một động thái lẩn khuất và hết
sức bất thường liên quan đến phiên tòa này.
Ở Việt Nam, rất thường là các báo không thể tự gỡ bài,
trừ phi chịu một áp lực đủ lớn từ phía cơ quan cấp trên. Vậy cơ quan cấp trên
nào có thể chỉ đạo cho báo chí phải gỡ tin về phiên tòa xử Hà Huy Hoàng?
Tựu trung, vẫn là Bộ thông tin truyền thông, và cao
hơn thế là Ban tuyên giáo trung ương.
Nhưng vì cớ gì mà một phiên tòa được tuyên truyền là
“tổ chức công khai” lại bị giới tuyên giáo ngăn cản thông tin?
Dường như tại Hà Nội khi đó đã diễn ra một cuộc xung
đột về tư tưởng giữa những người muốn công khai vụ án gián điệp Trung Quốc, với
phe phái không muốn làm Bắc Kinh phật lòng.
Một chi tiết đáng lưu ý là vụ xử án nhà báo Hà Huy
Hoàng được thực hiện vào ngày 30/9/2015, tức chỉ vài ngày sau khi Tập Cận Bình
tuyên bố ở Washington “Trường Sa, Hoàng Sa là của… Trung Quốc”.
Động thái chính quyền Việt Nam quyết định xét xử công
khai vụ án gián điệp liên quan đến tình báo Trung Quốc xảy ra trong bối cảnh
quan hệ Mỹ - Trung có dấu hiệu căng thẳng trở lại và nhiều lãnh đạo Việt Nam,
đặc biệt là Tổng bí thư Trọng vừa công du Hoa Kỳ vào tháng Bảy năm 2015.
Đương nhiên, một phiên tòa xử án gián điệp Trung Quốc,
dù bị cáo là người Việt Nam, vẫn là cú đánh trực tiếp vào thể diện của chính
quyền Trung Nam Hải và giới tình báo Hoa Nam.
Tuy vậy, hơn một tháng sau đó, Tập Cận Bình đã đến Hà
Nội và mọi chuyện trở lại bầu không khí ve vãn lả lơi lẫn nhau như chưa từng có
biến cố nào xảy ra.
Vì sao xử gián điệp vào thời điểm
này?
3 năm sau vụ xử nhà báo Hà Huy Hoàng
là vụ xử án cán bộ công an Nguyễn Hoàng Dương diễn ra vào ngày 16/4/2018, cũng
về hành vi “làm gián điệp cho Trung Quốc”.
Có một điểm tương đồng rất quan trọng giữa hai vụ xử
Hà Huy Hoàng năm 2015 và vụ xử Nguyễn Hoàng Dương năm 2018: không chỉ quan hệ
Mỹ - Trung, mà cả quan hệ Việt - Trung đều có gam màu nóng.
Điểm khác biệt lớn giữa hai vụ xử trên là vụ xử Hà Huy
Hoàng xảy ra khoảng hơn một tháng trước khi Tập Cận Bình đến Việt Nam vào tháng
Mười Một năm 2015, còn vụ xử Nguyễn Hoàng Dương diễn ra 5 tháng sau khi Tập Cận
Bình gặp Nguyễn Phú Trọng ở Hà Nội vào tháng Mười Một năm 2017. Nhưng sau đó đã
quá rõ là cuộc gặp thứ hai đã chẳng giải quyết được bất đồng nào, ngoài một mớ
văn kiện chỉ để phô trương trên mặt báo.
Giờ đây, quan hệ Việt - Trung đã mang gam màu nóng đến
mức có thể bùng nổ xung đột quân sự ở cấp chiến thuật hoặc chiến dịch, trên
biển và có thể cả trên đất liền.
Trước sức ép liên tục gia tăng của Trung Quốc, sau lần
đầu tiên âm thầm “giương cờ trắng” của chính thể Việt Nam tại Bãi Tư Chính vào
tháng Bảy năm 2017 mà đã khiến Repsol - một công ty Tây Ban Nha liên doanh với
PetroVietnam - phải rút giàn khoan thăm dò dầu khí khỏi khu vực này mà không
dám thốt lên lời bi phẫn nào, Hà Nội lại phải nhận cái tát nảy đom đóm thứ hai
và phải “giương cờ trắng” lần thứ hai cũng tại mỏ dầu khí Cá Rồng Đỏ tại Bãi Tư
Chính vào tháng Ba năm 2018.
Không những thế, ngay cả mỏ dầu khí Cá Voi Xanh ở
ngoài khơi Quảng Nam, Quảng Ngãi với trữ lượng khổng lồ và đang hứa hẹn có thể
mang lại cho ngân sách đang cạn kiệt của Việt Nam đến 20 tỷ USD, cũng bị Trung
Quốc gây sức ép đòi phải “cùng hợp tác khai thác”, nếu không sẽ bị “ăn không
được thì đạp đổ”.
Chính Vương Nghị - Ngoại trưởng Trung Quốc và là một
gương mặt “ngáo ộp” khá thường hiện ra ở Hà Nội ngay sau những mầm mống xung
đột về tranh ăn dầu khí giữa Việt Nam và Trung Quốc, đã tuyên bố tối hậu thư
“cùng hợp tác khai thác” ngạo mạn và thách thức đến thế.
Tình thế của chính thể độc đảng Việt Nam đang trở nên
cô đơn tuyệt đối trên trường quốc tế. Dù đang thủ đến một tá “đối tác chiến
lược” trong túi, nhưng Việt Nam lại bị “đối tác chiến lược quan trọng nhất” là
chính thể độc đảng Trung Quốc nhảy xổ vào nhà mình đòi chia phần.
Đó cũng là nguồn cơn để vào tháng Tư năm 2018, đảng
cầm quyền ở Việt Nam lần đầu tiên phải chỉ đạo cho Quốc hội bàn về “quyền được
nổ súng” trong Luật cảnh sát biển Việt Nam, cho dù lực lượng cảnh sát biển này
đã được hình thành từ vài chục năm qua nhưng lại bị nhiều người dân cho là
“hoàn toàn không biết bắn súng” trước cảnh tàu hải giám Trung Quốc liên tiếp
tấn công hung hãn và bắn giết ngư dân Việt.
Trong tình cảnh mất ăn lẫn mất ngủ, cô đơn tuyệt đối
như thế, hẳn là chính thể Việt Nam đang tái hiện một vài tiểu xảo mang ý nghĩa
như “biện pháp trả đũa” đối với “bạn vàng”.
Nguyễn Hoàng Dương chỉ là một trong số rất nhiều công
an rơi xuống địa ngục tha hóa về lối sống. Nhưng trong vụ xử án Dương, nên chú
ý đến chi tiết mà báo chí nhà nước được đăng công khai: Nguyễn Hoàng Dương đã
bán tin mật của ngành công an Việt Nam cho Đại sứ quán Trung Quốc tại
Campuchia.
Cuộc “chiến tranh dầu khí” giữa “hai đảng anh em” cũng
bởi thế vừa được tô điểm thêm một sắc tố: hoạt động gián điệp và công tác phản
gián.
Theo logic
đó và nếu tương lai “cùng hợp tác khai thác dầu khí” không thành trong thời
gian gian tới, có lẽ cả Việt Nam lẫn Trung Quốc sẽ lôi gián điệp của nhau ra
xét xử công khai cùng án tù giam không hề thương xót.
Theo VOA