Nhân chuyện ông Hoàng Khải tức Khaisilk bán lụa Tàu (Song Chi)
Thứ hai, người ta không còn yêu nước nữa. Nếu
thực sự yêu nước, có lòng tự hào dân tộc, cỡ ông Hoàng Khải thừa sức xây
dựng cả một làng sản xuất lụa tơ tằm Việt Nam, vừa tạo công ăn việc
làm cho hàng trăm hàng ngàn con người, vừa bảo tồn ngành lụa tơ tằm Việt
Nam và đưa lụa Việt ra với thế giới…Nhưng làm thế cực công lắm, làm nhà
hàng, resort, buôn bán bất động sản mau giàu hơn nhiều… Chả phải riêng
gì một cá nhân ông Hoàng Khải.
Nhân
chuyện ông Hoàng Khải, một doanh nhân lẫy lừng với thương hiệu Khaisilk
phải lên tiếng xin lỗi khách hàng vì bán lụa Tàu suốt gần 30 năm qua,
nhớ lại miền Nam trước năm 1975 từng có hàng loạt doanh nhân làm ăn tử
tế với những thương hiệu Việt lừng lẫy một thời như xà bông Cô Ba, dầu
khuynh diệp Bác Sĩ Tín, dầu cù là Mac Phsu, dầu gió Nhị Thiên Đường, bột
ngọt Vị Hương Tố, bia la-de Con Cọp, kem đánh răng Hynos, xe hơi La
Dalat v.v…
Cái
làm nên tên tuổi, thương hiệu thời đó là từ đạo đức kinh doanh của các
doanh nhân. Họ làm ăn đàng hoàng, tôn trọng khách hàng, trân trọng sản
phẩm của chính mình và hết sức giữ chữ tín. Nhưng sâu xa hơn, sở dĩ họ
làm được như vậy là vì họ có tinh thần yêu nước, lòng tự hào dân tộc, họ
muốn tạo ra những sản phẩm Việt Nam chứ không muốn người Việt phải dùng
hàng ngoại.
Còn
bây giờ, đốt đuốc tìm không ra một doanh nghiệp chân chính, mà toàn là
những cung cách làm ăn chụp giựt, thất nhân tâm, không cần biết chữ tín
nhan nhản khắp nơi. Tại sao vậy ? Vì bây giờ thiên hạ chỉ muốn làm giàu,
làm giàu thật nhanh, vơ vét cho nhiều. Cái thương hiệu lắm khi chỉ là
cái bình phong để họ làm chuyện khác, ví dụ như Khaisilk, mảng lụa tơ
tằm đâu phải là nguồn thu nhập chính của đại gia này, khi bên cạnh đó
ông Hoàng Khải còn kinh doanh bất động sản, nhà hàng, resort, văn phòng
cho thuê… Ông Hoàng Khải không sống chết vì lụa.
Nguyên
nhân sâu xa hơn là xã hội bây giờ sự dối trá, lừa lọc quá nhiều, con
người ta đã quen với chuyện đó và chuyện sống tử tế, làm ăn đàng hoàng
trở nên vô cùng hiếm hoi. Thứ hai, người ta không còn yêu nước nữa. Nếu
thực sự yêu nước, có lòng tự hào dân tộc, cỡ ông Hoàng Khải thừa sức xây
dựng cả một làng sản xuất lụa tơ tằm Việt Nam, vừa tạo công ăn việc
làm cho hàng trăm hàng ngàn con người, vừa bảo tồn ngành lụa tơ tằm Việt
Nam và đưa lụa Việt ra với thế giới…Nhưng làm thế cực công lắm, làm nhà
hàng, resort, buôn bán bất động sản mau giàu hơn nhiều… Chả phải riêng
gì một cá nhân ông Hoàng Khải.
Cho
nên, trong một xã hội đàng hoàng, ngay như ở MN trước năm 1975, một
doanh nhân giàu lên sẽ tạo ra công ăn việc làm cho hàng ngàn hàng triệu
con người, sẽ tạo ra những sản phẩm có giá trị, làm nên thương hiệu cho
đất nước, thậm chí xuất khẩu và đem ngoại tệ về cho đất nước. Còn bây
giờ, khi một đại gia giàu lên là bao nhiêu dân oan mất đất, bao nhiêu
rừng bị phá, tài nguyên bị khai thác, vơ vét, bao nhiêu đất nông nghiệp
bị cướp và chuyển đổi thành đất tư, đất kinh doanh…
Ở
nước ta bây giờ, đạo đức trong môi trường chính trị đã không có, đạo
đức trong môi trường kinh doanh, thậm chí trong văn hóa nghệ thuật cũng
không.
Song Chi
Nguồn : RFA, 26/10/2017 (songchi's blog)