Con kiến leo cành đa (Nguyễn Tường Thụy)
Loay hoay cải cách với đổi mới sẽ chẳng bao giờ đi đến đâu. Cái sự
luẩn quẩn ấy giống như con kiến leo cành đa (leo phải cành cụt leo ra
leo vào). Thử nghiệm mãi thì sức dân đã mệt mỏi, tinh thần đã chán
chường, lòng tin đã cạn. Kinh tế thị trường vì có cạnh tranh thì mới
thúc đẩy được sản xuất phát triển. Vì vậy không có lý do gì để chính trị
không có đa đảng, trừ khi bị cưỡng ép. Một chế độ chính trị đa nguyên ở
VN lúc này là lối thoát duy nhất cho đất nước, cho dân tộc. Nếu ĐCSVN
tự tin ở mình thì sợ gì mà không dám cạnh tranh với các đảng phái khác?
Cứ mỗi khi tình hình kinh tế, xã hội trở nên tồi tệ, các mâu thuẫn
nội tại chuyển hóa thành gay gắt thì ĐCSVN (đảng Cộng sản Việt Nam) lại
tìm cách đổi mới, cải cách, ra nghị quyết và kêu gọi tinh thần quyết
tâm. Những cải cách ấy dù có chút tác dụng tích cực nhưng cũng chỉ là
nửa vời.
Năm 1986, trước cuộc khủng hoảng kinh tế dẫn đất nước đến bên bờ vực
thẳm, VN (Việt Nam) đã phát động đổi mới (mà thực chất là sửa sai). Cuộc
đổi mới này tuy “đã thu được kết quả ban đầu, về sau ngày càng đuối
sức, trở về cảnh trì trệ kéo dài, ngày càng nặng nề, để càng đổi mới
càng tụt hậu và khủng hoảng nặng nề thêm mà vẫn không sao tìm ra lối
thoát” (VOA). Nền kinh tế vẫn yếu kém và bế tắc như chúng ta đều
thấy bởi đã kinh tế thị trường lại còn mang theo cái đuôi “định hướng xã
hội chủ nghĩa”; bởi kinh tế nhà nước vẫn giữ vai trò chủ đạo và đặc
biệt là bởi cải cách kinh tế nhưng không cải cách chính trị, chế độ vẫn
là chế độ độc tài.
Cuối thập niên 80 và đầu thập niên 90 thế kỷ trước, hệ thống xã hội
chủ nghĩa sụp đổ hàng loạt ở Liên Xô và Đông Âu, đồng thời khủng hoảng
ngoại giao dẫn đến VN bị cô lập trên trường quốc tế. Để vớt vát phần nhỏ
nhoi còn lại của khối xã hội chủ nghĩa (XHCN) và để cứu đảng, ĐCSVN
phải xin bình thường hóa với TQ (Trung Quốc). Sự kiện này được đánh dấu
bắt đầu bởi Hội nghị Thành Đô. Kết quả Hội nghị này ảnh hưởng sâu sắc
đến đời sống chính trị, kinh tế của VN. Việc bình thường hóa quan hệ với
TQ tuy khắc phục được một số hậu quả của quá khứ nhưng từ đó VN phụ
thuộc ngày càng nặng nề vào TQ về chính trị, kinh tế, mất thêm biển đảo
và đất liền.
Và bây giờ, bức tranh về VN là một màu đen tối ở tất cả các mặt của
đời sống xã hội. Kinh tế trì trệ, tham nhũng len lỏi vào từng con ốc
trong guồng máy vận hành đất nước, quan chức tham lam hống hách và trơ
trẽn, đạo đức xã hội suy đồi, cái ác lên ngôi, mọi giá trị bị đảo lộn,
nỗi oan ức thống khổ của nhân dân ở đâu cũng nhìn thấy bởi sự khốn nạn
của hệ thống tư pháp và quan chức.
Hệ thống chính trị như một ngôi nhà đã mục ruỗng và vì vậy, Hội nghị
Trung ương 6 (khóa 12) lại đặt ra vấn đề đổi mới chính trị nhưng chỉ là
sắp xếp tổ chức lại bộ máy sao cho tinh gọn để “hoạt động hiệu lực, hiệu
quả”.
Vấn đề tinh giản bộ máy cũng như chống tham nhũng không phải đến bây
giờ mới nhắc tới mà đặt ra đã từ lâu, từ năm mươi hay sáu mươi năm có lẽ
ít ai còn nhớ. Cũng nghị quyết, cũng hô hào, cũng quyết tâm, nhưng
mỗi lần quyết tâm, thi đua đem lại kết quả thế nào thì… như đã biết.
Nguyên nhân của tình trạng này là mỗi lần cải cách, đổi mới ĐCSVN chỉ
đưa ra được những biện pháp tình thế nhằm cứu vãn đảng. Cải cách nhưng
vẫn phải giữ mục tiêu chủ nghĩa xã hội - thứ mà không ai hình dung được
nó như thế nào, đã kinh tế thị trường lại phải định hướng XHCN, kinh tế
nhiều thành phần nhưng vẫn phải kinh tế nhà nước là chủ đạo và cuối cùng
là cải cách, đổi mới kiểu gì thì ĐCSVN vẫn phải độc quyền lãnh đạo. Đây
là những mâu thuẫn mà ĐCSVN không muốn nhìn thấy. Nguyên nhân của sự
nửa vời là ở chỗ ấy.
Thiết nghĩ khoảng thời gian đã quá dài, kể từ khi điều hành đất nước
năm 1954 đủ cho ĐCSVN loay hoay, thử nghiệm với những thất bại đau đớn
để thấy cần phải cải tổ chứ không chỉ cải cách nửa vời. Làm điều đó phải
chấp nhận vứt bỏ quyền lợi ích kỷ, phi lý của cá nhân, của một nhóm lợi
ích hay của một đảng phái để đi tới một nền chính trị dân chủ đa
nguyên, xây dựng một nhà nước pháp quyền với mô hình tam quyền phân lập.
Tiếc rằng, cho đến bây giờ, mấy chữ đa nguyên, dân chủ, nhân quyền vẫn
còn là kỵ húy, “nhạy cảm” trong đảng CSVN và trong xã hội. Những người
mạnh dạn nhất cũng mới chỉ manh nha đề cập đến việc tách đảng, đổi tên
nước mà thôi. Nhiều người hoạt động dân chủ bị tống vào tù nhằm bịt
tiếng nói của họ và xu hướng bắt bớ ngày càng gia tăng. Chỉ tính từ đầu
năm 2017 đến nay đã có 24 người hoạt động bị bắt hoặc bị truy nã.
Hiện nay, giới dân chủ chưa ai đặt ra vấn đề phải xóa đảng cộng sản
bằng bạo lực cho dù muốn hay không. Nói thẳng ra là việc này không làm
được và không phù hợp với xu thế của thời đại. Mục tiêu của giới dân chủ
hướng tới là dân chủ đa nguyên với chủ trương bất bạo động. Đa đảng là
để cạnh tranh chính trị, kiểm soát quyền lực, tập trung trí tuệ và tâm
huyết để đưa đất nước phát triển. Thế nhưng, người ta luôn mang vấn đề
đa đảng ra làm con ngáo ộp để hù dọa nhân dân, bất chấp đa số nhân loại
đi theo mô hình dân chủ đã chứng minh là không có con ngáo ộp ấy.
Sẽ chẳng có ai đòi loại trừ đảng CSVN nếu thực hiện đa đảng. Họ tha
hồ thể hiện mình trong cạnh tranh. Họ vẫn tranh cử và tham gia điều hành
đất nước như các đảng phái khác. Có điều số phiếu của họ phụ thuộc vào
tín nhiệm của cử tri trong những cuộc bầu cử tự do mà thôi. Nếu họ làm
không tốt, vẫn thể hiện như trước đó, nhân dân sẽ quay lưng lại với họ.
Loay hoay cải cách với đổi mới sẽ chẳng bao giờ đi đến đâu. Cái sự
luẩn quẩn ấy giống như con kiến leo cành đa (leo phải cành cụt leo ra
leo vào). Thử nghiệm mãi thì sức dân đã mệt mỏi, tinh thần đã chán
chường, lòng tin đã cạn. Kinh tế thị trường vì có cạnh tranh thì mới
thúc đẩy được sản xuất phát triển. Vì vậy không có lý do gì để chính trị
không có đa đảng, trừ khi bị cưỡng ép. Một chế độ chính trị đa nguyên ở
VN lúc này là lối thoát duy nhất cho đất nước, cho dân tộc. Nếu ĐCSVN
tự tin ở mình thì sợ gì mà không dám cạnh tranh với các đảng phái khác?
RFA