Hóa ra đã rữa như con mắm! (Phạm Trần)

"Tôi ở trong đảng lâu năm, cũng hy vọng đảng sẽ có chuyển biến, nhưng bây giờ nhận thấy rằng đảng càng ngày càng tệ, không có sự chuyển biến gì mà lại trở thành lực cản trở cho sự phát triển của đất nước. Nếu mình đứng làm thành viên trong đảng thì sau này mình cũng có trách nhiệm. Thành ra thôi, mình rút ra. Rút ra trở thành một công dân tự do để mình đấu tranh bảo vệ chủ quyền lãnh thổ, dân quyền, nhân quyền, và môi trường, vốn là những vấn đề thực tế của con người. Chủ nghĩa xã hội nó đã tanh bành như ở Liên Xô rồi, mình còn đi theo làm chi nữa".  




Từ lâu, Đảng Cộng sản Việt Nam khoe hoài chuyện nhờ có đoàn kết nhất trí trong đảng mà Đảng đã đi từ thắng lợi này đến thắng lợi khác. Nhưng riêng chuyện nhiều đảng viên đã chán đảng đến tận mang tai nên bỏ sinh hoạt và nghỉ chơi luôn với đảng thì các dư luận viên lại giấu đi để xuyên tạc và mạ lỵ.
Bằng chứng như báo Quân đội nhân dân viết ngày 18/09/2017 :
"Thời gian gần đây, lợi dụng việc một vài cá nhân tự nguyện viết đơn xin ra khỏi Đảng, các thế lực thù địch, những kẻ cơ hội chính trị lại được dịp "đục nước béo cò", thông qua một số trang điện tử và mạng xã hội để xuyên tạc bản chất và truyền thống cách mạng của Đảng Cộng sản Việt Nam. Với những giọng điệu hết sức hằn học theo kiểu "bới lông tìm vết", các thế lực thù địch, những kẻ cơ hội chính trị ra sức cổ súy, cho rằng việc xin ra khỏi Đảng của một vài cá nhân là "hết sức đúng đắn", "là sự tỉnh táo", "là những người có danh dự"…
Thời điểm xuất hiện bài viết của Quân đội nhân dân cũng đáng chú ý vì nó ra mắt công chúng sau 16 ngày Giáo sư Tương Lai (tên thật là Nguyễn Phước Tương, nguyên là Viện trưởng, Viện Xã hội học Việt Nam, sinh năm 1936 tại Thừa Thiên - Huế) đưa ra tuyến bố :
"Tôi là Tương Lai, vào Đảng Lao Động Việt Nam ngày 6/1/1959, đảng do Hồ Chí Minh sáng lập và lãnh đạo, sau này đổi tên thành Đảng Cộng sản Việt Nam, hôm nay 2/9/2017 tuyên bố dứt bỏ mọi liên hệ với Đảng của Nguyễn Phú Trọng đang thao túng, để tiếp tục chiến đấu với tư cách một đảng viên Đảng Lao Động Việt Nam như ngày tuyên thệ đứng vào hàng ngũ Đảng của Hồ Chí Minh".
Quyết định của Giáo sư Tương Lai, nguyên là một trong số tư vấn của hai nguyên Thủ tướng Võ Văn Kiệt và Phan Văn Khải, đã gây tiếng vang và tranh luận khắp nơi.
Bản chất và truyền thống gì ?
Nhưng điều mà báo Quân đội nhân dân gọi là "bản chất và truyền thống cách mạng của Đảng" là cái quái gì thế ?
Báo này ba hoa chích chòe rằng bản chất và truyền thống ấy là :
"Đảng Cộng sản Việt Nam không có mục tiêu nào khác là phấn đấu, hy sinh vì tự do, hạnh phúc của nhân dân, của dân tộc, để "ai cũng có cơm ăn, áo mặc, ai cũng được học hành".
Nhưng những loại người dân nào được đảng cho hưởng diễm phúc này ? Nếu các dư luận viên không nói cho đúng và trúng thì sẽ bị dân chửi mệt nghỉ.
Bởi vì" Bác của các anh", ông Hồ Chí Minh, đã nói như thế với các phóng viên nước ngoài từ năm 1946. Ông bảo họ :
"Tôi chỉ có một sự ham muốn, ham muốn tột bậc, là làm sao cho nước ta được hoàn toàn độc lập, dân ta được hoàn toàn tự do, đồng bào ai cũng có cơm ăn áo mặc, ai cũng được học hành".
(Báo Cứu quốc, số 147, ngày 21/1/1946).
Vậy mà bây giờ đã 71 năm rồi, kể từ sau ngày ông Hồ nói câu này (1946-2017), nước Việt Nam vẫn chưa "hoàn toàn độc lập" vì chủ quyền lãnh thổ vẫn có một phần nằm trong tay quân xâm lược Tầu ở dọc biên giới phía bắc và tại Hoàng Sa và Trường Sa.
Các dư luận viên ăn báo hại dân cũng nên thành thật để hỏi nhau xem nhân dân đã "hoàn toàn tự do" chưa, hay chỉ có những kẻ có chức có quyền và con ông cháu cha mới nằm trong hàng ngũ "ai cũng có cơm ǎn áo mặc, ai cũng được học hành" ?
Còn chuyện tầm phào nói đảng đã "hy sinh vì tự do, hạnh phúc của nhân dân, của dân tộc" từ khi ra đời ngày 3 tháng 2 năm 1930 thì chưa được chứng minh trong đời sống nhân dân đâu.
Nếu không tin thì các quan chức to đầu của đảng cứ việc bảo tài xế lái xe đưa đến thăm dân tại các bãi rác Đồng Tràm (xã Cửa Cạn) và bãi rác ấp 7 (thị trấn An Thới), Phú Quốc thì biết ngay dân hạnh phúc dưới lá cờ đảng đến mức nào. Nếu chưa thỏa tính tò mò thì ghé về hai bãi rác Hòa Thành và Bến Cầu (Tây Ninh), hoặc ra ngay bãi rác Nam Sơn (Sóc Sơn-Hà Nội) để thăm dân cho biết sự tình thế nào chứ đừng ngồi nhà nói phét.
Có lẽ vì lâu nay quen sống xa dân nên lãnh đạo không biết dân cơ cực ra sao với chiếc bánh vẽ xóa đói giảm nghèo hay công bằng xã hội giả tạo, dân chủ trá hình và văn minh tụt hậu. Vì thế mà họ không hiểu tại sao đã có tới 40% đảng viên tự cho mình quyền "không sinh hoạt đảng nữa", và nhiều người nổi tiếng khác thì tuyên bố ra khỏi đảng kể từ khóa đảng XI.
Cũng chính vì tình trạng đảng viên không còn coi Điều lệ đảng ra gì nữa nên họ cứ tự ý làm những việc "không được phép làm" để cho vinh thân phì gia và thỏa chí tang bồng.
Nhưng để hạ thấp mức nghiêm trọng của tình trạng bỏ đảng hay "tự diễn biến" và "tự chuyển hóa" trong hàng ngũ cán bộ, đảng viên, báo Quân đội nhân dân đã mỉa mai rằng :
"Trước hết cần nhìn nhận đúng đắn, đầy đủ về việc một số cá nhân xin ra khỏi Đảng thời gian qua và âm mưu lợi dụng xuyên tạc nhằm chống phá Việt Nam của các thế lực thù địch, những phần tử cơ hội chính trị".
Điểm qua tên tuổi những người xin ra khỏi Đảng được những kẻ rắp tâm hại đảng, hại dân liệt kê trong các bài viết đăng trên một số trang báo điện tử ở nước ngoài, hoặc qua mạng xã hội thì việc xin ra khỏi Đảng của họ cũng không khó hiểu. Không phải đến bây giờ, những người một thời mang danh đảng viên mới bộc lộ tư tưởng, mà một thời gian dài, họ đã lợi dụng dân chủ nói và viết trái với quan điểm, đường lối của Đảng ; trái với chủ trương, chính sách của Nhà nước ; trái với nguyện vọng và tình cảm của tuyệt đại đa số nhân dân".
Đoạn văn này cũng có ít điều đánh tráo khái niệm thật và giả cần phải đem ra ánh sáng như bảo rằng, những thông tin nói về đảng viên bỏ đảng có "hại cho đảng" thì đã đành, nhưng cũng "hại dân" nữa thì không ổn chút nào. Bởi vì chuyện bỏ đảng của đảng viên làm sao mà hại cả đến dân, hay là báo Quân đội nhân dân muốn nhập nhằng đánh tráo chữ nghĩa để đồng hóa đảng với dân hòng giảm bớt nỗi ê chề cho đảng ?
Đảng viên ra đảng
Vậy phải chăng khi báo Quân đội nhân dân cố ý hạ uy tín những người bỏ đảng là "những người một thời mang danh đảng viên" dù họ là những người trọng tuổi có uy tín, học cao và có thành tích trong nhiều lĩnh vực khác nhau, cũng là loại xoàng thôi sao ?
Vậy chứ những người như Luật gia Lê Hiếu Đằng, nguyên Phó chủ nhiệm Hội đồng Tư vấn về Dân chủ và Pháp luật thuộc Ủy ban trung ương Mặt trận Tổ quốc Việt Nam, nguyên Phó chủ tịch Ủy ban Mặt trận Tổ quốc Việt Nam ở Thành phố Hồ Chí Minh, tuyên bố ra khỏi đảng ngày 4/12/2013, sau hơn 40 năm theo đảng, có ý nghĩa gì không ? 
Ông Lê Hiếu Đằng, người đã qua đời ngày 22 tháng 1 năm 2014, nói với VOA Việt ngữ ngày 5/12/2013 :
"Tôi ở trong đảng lâu năm, cũng hy vọng đảng sẽ có chuyển biến, nhưng bây giờ nhận thấy rằng đảng càng ngày càng tệ, không có sự chuyển biến gì mà lại trở thành lực cản trở cho sự phát triển của đất nước. Nếu mình đứng làm thành viên trong đảng thì sau này mình cũng có trách nhiệm. Thành ra thôi, mình rút ra. Rút ra trở thành một công dân tự do để mình đấu tranh bảo vệ chủ quyền lãnh thổ, dân quyền, nhân quyền, và môi trường, vốn là những vấn đề thực tế của con người. Chủ nghĩa xã hội nó đã tanh bành như ở Liên Xô rồi, mình còn đi theo làm chi nữa".
Hơn một năm sau ngày ông Đằng qua đời, vào ngày 25 tháng 2 năm 2014, cựu Tổng biên tập báo Lao Động Tống Văn Công, tác giả hồi ký 'Đến già mới chợt tỉnh- Từ theo cộng đến chống cộng' (Người Việt Books xuất bản và phát hành năm 2016) cũng tuyên bố bỏ đảng. Ông Công viết :
"Trải qua 56 năm hoạt động trong Đảng, nay nghiệm lại, thức tỉnh, ngấm được nỗi đau lầm lạc vào con đường lịch sử, buộc dân tộc vào tròng độc tài đảng trị che giấu sau chiếc mặt nạ tự do, dân chủ".
Vì vậy, khi được BBC (tiếng Việt) hỏi ông đã "hối tiếc nhất điều gì", ông đáp : "Đó là tự nguyện làm công cụ của Đảng chứ không phải thực hiện quyền tự do báo chí, tự do ngôn luận của nhân dân" (BBC, 30/11/2016).
Trong Lời chia tay với Đảng Cộng sản Việt Nam ngày 25/02/2014, cựu Tổng Biên tập báo Lao Động viết :
"Càng tự hào về lý tưởng cao cả mà mình đã bỏ cả đời để phục vụ, tôi càng day dứt, xấu hổ vì sự thoái hóa, tham nhũng của một bộ phận không nhỏ những người trong guồng máy lãnh đạo, khiến Đảng cầm quyền phạm nhiều sai lầm, làm mất hết niềm tin của nhân dân, làm khoảng cách tụt hậu của đất nước càng ngày càng xa so với các nước khu vực. Những người lúc nào cũng hô hào kiên trì ý thức hệ lỗi thời, cấm không được tự diễn biến, thực ra, họ chỉ nhằm duy trì quyền lực, khai thác "lợi ích nhóm", làm giàu cho bản thân, bất chấp thiệt hại của nhân dân lao động và đất nước…".
Thế rồi ông dứt khoát :
"Vì những lẽ đó mà thời gian qua, tôi hết sức tự kiềm chế, cố gắng tiếp tục đứng trong hàng ngũ Đảng để cùng với các đảng viên chân chính trực tiếp đấu tranh, góp ý xây dựng Đảng, hi vọng những người lãnh đạo nhận ra sai lầm, vứt bỏ ý thức hệ lạc hậu, tiến tới một Đại hội Đảng đổi mới lần 2 : Đổi mới chính trị, thực hiện nhà nước pháp quyền đúng như các thể chế chính trị hiện đại. Từ đó mà vực dậy niềm tin đang cùng kiệt của nhân dân, tiếp tục sứ mệnh mà đảng viên và nhân dân giao cho.
Hôm nay, con đường ấy đã bị chặn lại. Đau lòng lắm, nhưng phải đành vậy thôi ! Từ giờ phút này, từ ngày hôm nay, 25/2/2014, tôi xin nói lời chia tay với Đảng Cộng sản Việt Nam".
Người nổi tiếng thứ ba lìa khỏi đảng là nhà giáo tại Đại học Xây dựng đã nghỉ hưu, ông Nguyễn Đình Cống cũng viết trêng trang báo cá nhân :
"Tôi thông báo từ bỏ Đảng Cộng sản Việt Nam từ ngày 03 tháng 02 năm 2016. Yêu cầu tổ chức Đảng xóa tên tôi khỏi danh sách".
Trả lời BBC Tiếng Việt, Giáo sư Cống, người chia tay đảng sau 31 năm, cho biết nguyên nhân việc làm của ông :
"Thực ra ý định ra khỏi Đảng có từ lâu rồi. Nhưng tôi vẫn muốn kéo dài ra đến Đại hội 12 vì trước đại hội 12, tôi cũng đã đóng góp rất nhiều ý kiến cho đại hội, muốn đại hội thảo luận, trao đổi. Tôi chờ xem thử đại hội có trao đổi, thảo luận gì không, có chuyển biến gì không. Rồi sau đại hội, không thấy chuyển biến gì cả thì tôi quyết định dứt khoát ra khỏi Đảng".
Giáo sư Cống tiết lộ với BBC những ý kiến ông đã nói với lãnh đạo đảng :
"Tôi có nêu ý kiến chủ nghĩa Marx-Lenin là không thích hợp nữa, nên bỏ nó đi. Chứ đừng có kiên trì Marx-Lenin, bỏ cái đường lối tiến lên chủ nghĩa xã hội, mà phải xây dựng một thể chế dân chủ, tam quyền phân lập, bỏ cái việc toàn trị của Đảng, bỏ quốc hữu hóa ruộng đất. Nghĩa là phải thay đổi thể chế chính trị, chứ không phải giữ nguyên như thế này".
Tuy nhiên, Giáo sư Cống cho biết đã "không nhận được bất kỳ một phản hồi nào hết".
Vậy thì ra đôi khi cứ nghe đảng nói dai, nói dài và nói mãi thì nhiều người lầm tưởng rằng đảng vẫn tròn vo một cục ai ngờ nó đã rữa ra như con mắm.
Phạm Trần
(20/09/017)
------------------

bỏ Đảng

Kính tặng những người trả thẻ đảng cộng sản Việt Nam
bodang6jpg

anh nói chẳng tiếc gì quyền lợi đảng viên
có tiếc là tháng năm đã mất
làm cán bộ chuyên cần
như một con trâu kéo cày
bị xỏ mũi bằng sợi dây thừng xã hội chủ nghĩa
mấy chục năm học tập giáo điều Mác-xít
tư tưởng cộng sản ngấm sâu vào đầu
nhìn ngang dọc trước sau
chỉ thấy quyền lợi đảng

anh vẫn trân trọng giữ những kỷ vật
đôi dép cao su đúc
cái mũ lá sen
bi đông đựng nước
túi thuốc cá nhân
bộ quân phục bạc màu...
nhưng mỗi lần nhìn chúng
lại thấy ruột thắt lòng đau
cảm giác cay đắng bị các đồng chí phản bội dâng trào

khi những đoàn cán bộ cộng sản say máu hô hào
đào tận gốc trốc tận rễ
đem địa chủ đấu tố rồi giết
trong cuộc cải cách ruộng đất
họ biến thành những kẻ sát nhân
con cái đấu tố cha mẹ
học trò đấu tố thầy
người chịu ơn đấu tố kẻ cho ơn
từ đấu tranh chống bóc lột nông thôn
chuyển sang vô sản trả thù chủ nông
bằng những hành động giết người tàn ác dã man
anh biết khủng hoảng đạo lý ở đâu
anh biết đấu tranh giai cấp ở đâu

khi xảy ra vụ án Nhân Văn Giai Phẩm
những trí thức văn nghệ bị lôi ra kiểm thảo
bị bắt đi thực tế bị tù
bị truy bức suốt cuộc đời
những tinh hoa sáng tạo dân tộc
bị hành hạ đọa đày
khi bọn công an văn hóa
đục chữ chưa đủ phải đục người
cho tan tành vỡ nát
sống trong nghèo đói tủi nhục
thơ văn viết không có chỗ đăng
tài năng không được dùng
vì ai cũng sợ liên lụy
anh biết đàn áp tự do tư tưởng ở đâu
anh biết sự trù dập nhân tài ở đâu

khi sau ngày thống nhất đất nước
Đảng bắt đi học tập cải tạo hàng loạt
hàng trăm ngàn công chức sĩ quan chế độ cũ
họ bị giam trong những trại lao động tập trung
nơi rừng thiêng nước độc
thiếu ăn thiếu mặc thiếu thuốc men
như những người mang án khổ sai
có người bị tù mười năm mười lăm năm...
bị đày đọa thể xác và hành nhục tinh thần
chết héo mòn vì bệnh tật
lúc được thả thì thân tàn ma dại
khi nghĩa trang quân đội Việt Nam Cộng Hòa bị cày xới
bia mộ sụp đổ ngổn ngang
lau sậy mọc um tùm
cảnh vật tiêu điều hoang phế
người sống không tìm được mộ người chết
anh biết chiêu bài hòa hợp hòa giải dân tộc giả dối ở đâu
anh biết thủ đoạn trả thù ở đâu

khi Đảng đánh phá tư sản mại bản
tố cáo truy nã thương nhân
bắt kê khai rồi tịch thu tài sản
hàng triệu người phút chốc trắng tay
con cái không được học hành
đi lao động vùng kinh tế mới
ở lều ở chòi ăn sắn ăn khoai
ốm đau khổ cực
hàng trăm ngàn người phải liều mạng vượt biên
để tìm tự do và nhân quyền
dù phải vùi thây nơi biển cả
còn hơn sống lất lây trên đất nước mình
anh biết sự tước đoạt quyền tư hữu ở đâu
anh biết băng đảng cướp ngày ở đâu

khi các nhà hoạt động dân chủ nhân quyền
treo biểu ngữ yêu nước
về Trường Sa Hoàng sa
bị cáo buộc tội xâm hại an ninh quốc gia
bị qui chụp là tay sai "thế lực thù địch"
bị kết án bị cầm tù
khi những bloggers bị bắt
vì viết ra sự thật về xã hội bất công
khi nhà báo bị mất việc vì tố cáo tham nhũng
khi biên tập viên bị cách chức vì thiếu xót kiểm duyệt
khi nhóm trí thức IDS phải tự giải thể
vì mất độc lập tư duy
bị đe dọa đem ra xử lý
anh biết đàn áp tự do ngôn luận ở đâu
anh biết cùm gông trí tuệ ở đâu

khi công an và bọn xã hội đen
hành hung các cha và giáo dân đòi đất nhà thờ
nhưng những ngọn nến hiệp thông vẫn cháy
khi công an và du đãng giả dạng phật tử
đánh đập trục xuất tăng ni khỏi chùa
nhưng những tiếng chuông tỉnh thức vẫn ngân
anh biết niềm tin tôn giáo ở đâu
khi công an và băng đảng đánh thuê
chỉ khác nhau ở bộ đồng phục
nhưng cùng những hành động côn đồ
anh biết bạo lực dối trá ở đâu
anh biết chính sách đàn áp tôn giáo ở đâu

khi dân oan khiếu kiện mất nhà mất đất
dinh quan mọc lên như nấm
khi nghĩa trang liệt sĩ hoang tàn
nhà thờ họ thủ tướng lớn như lăng
khi những đảng viên cao cấp
có kẻ đem hàng trăm ngàn đô la đi đánh bạc
nhiều bộ đội anh hùng sau ngày giải ngũ
phải đi bán rau sửa xe đạp
khi những đại gia ăn chơi trác táng
công nhân làm phụ trội vẫn không đủ ăn
khi quan chức tiệc tùng linh đình
mấy đứa trẻ rách rưới chầu chực
ở hàng quán xin thức ăn thừa
khi thanh niên nghèo phải đi xuất khẩu lao động
khi thiếu nữ nghèo phải lấy chồng Hàn, chồng Đài Loan...
khi đất Pháp xuất hiện những người rơm
anh biết bất công tham nhũng bóc lột ở đâu
anh biết bạo quyền ức chế dân ở đâu
anh biết nguyên nhân đất nước nghèo đói ở đâu

vẫn với chiêu bài quốc gia dân tộc
Đảng lừa dân qua chính sách mị dân
khi nghệ sĩ sáng tạo phải tự cảnh giác
thơ văn tranh ảnh chỉ để minh họa hay tuyên truyền
trở nên nhạt nhẽo
khi những thạc sĩ tiến sĩ nước ngoài
lao vào ngọn lửa xã hội chủ nghĩa
như những con thiêu thân
tìm quyền lợi địa vị danh vọng
để được khen tặng trao bằng
anh biết mồi nhử việt kiều ở đâu
anh biết văn nô, bồi bút và ngụy trí thức ở đâu

khi Trung Quốc tự coi họ là thiên triều
vua quan ta còn phải đi sứ
triều cống mỗi năm
khi cái lưỡi bò chín đoạn
liếm hết các đảo biển Đông
thuyền chài bị tàu lạ đâm
ngư dân bị cướp của hành hung
khi Tây Nguyên cái nóc Đông Dương
mai phục đội quân xâm lược
đội nón công nhân bauxite
khi công ty ngoại nhân thuê rừng đầu nguồn
anh biết tham vọng nước lớn bá quyền ở đâu
anh biết nguy cơ mất nước ở đâu

khi ruộng lúa nông trường biến thành sân cù
khi sông cạn vì ô nhiễm
khi rừng trọc vì lâm tặc
khi Vinashin là tập đoàn đóng tầu rỉ rỏ dollars
khi mua bán bằng cấp là chuyện thường tình
khi tòa án là trò hề công lý
khi quốc hội là đại biểu của Đảng
khi Đảng phải luôn cổ động học tập
tư tưởng đạo đức Hồ Chí Minh
khi quân đội phải thề trung thành với Đảng
anh biết sự phá sản kinh tế ở đâu
anh biết sự khủng hoảng giáo dục ở đâu
anh biết sự thao túng luật pháp ở đâu
anh biết sự thoái hóa quân sự chính trị ở đâu

khi lần lượt các chế độ cộng sản thoái vị
ở Ba Lan, Hung, Tiệp, Đông Đức, Lỗ Ma Ni...
khi các khối cộng sản Đông Âu và Liên Xô tan vỡ
khi bức tường Bá Linh sụp đổ
không xe tăng không lưỡi lê không súng nổ
chỉ ý chí và lòng cương quyết người dân đủ mọi thành phần
giới sinh viên trí thức công nhân
giới buôn bán văn nghệ sĩ nông dân
tất cả đấu tranh bất bạo động
trong phong trào diễn biến hòa bình
để được hít thở bầu khí chính trị tự do
anh biết lý tưởng dân chủ ở đâu
anh biết sức mạnh đấu tranh tất yếu ở đâu

anh tâm sự sau nhiều đêm thức trắng
anh đã nghĩ chín nghĩ cạn cùng
anh không muốn tiếp tục ngồi trên chiếc xe lửa
chạy vô định trên đường rầy xã hội chủ nghĩa
vì anh đã mất tất cả niềm tin
vào ủy ban trung ương Đảng
những kẻ mắc bệnh kinh niên
say mê quyền lực
sẵn sàng bán nước buôn dân
trong góc khuất lịch sử Việt Nam
quan nhất thời dân vạn đại
anh tin đảng Cộng Sản sẽ tàn
anh quyết định bỏ Đảng
vì lương tâm và lòng tự trọng thế thôi
Bắc Phong
Nguồn : http://bacphong.blogspot.fr, 02/02/2011