Bàn về tự diễn biến và tự chuyển hóa (Nguyễn Đình Cống)
“Tự diễn
biến, tự chuyển hóa để phủ nhận CNML, thực hiện chế độ đa nguyên, tam
quyền phân lập, phát triển xã hội dân sự, xóa bỏ công hữu ruộng đất …là
những việc làm hợp quy luật phát triển”.
Đó là 2 khái niệm được dùng nhiều trong
thời gian gần đây. Chúng thường đi cùng với nhau, chưa thấy ai dùng tách
riêng. Như vậy chúng là đồng nhất hay khác nhau? Nếu là đồng nhất thì
sao giữa chúng có liên từ và hoặc viết liền nhau, cách một dấu phẩy. Lúc này cần dùng liên từ hoặc để
kết nối, sẽ tốt hơn khi đặt khái niệm sau cùng với chữ hoặc vào trong
dấu ngoặc đơn. Nếu là khác nhau thì ở chỗ nào? Tôi chưa tìm thấy một
định nghĩa rõ ràng, đầy đủ của 2 khái niệm trên. Nghị quyết 4/12 của TƯ
Đảng nêu ra 9 biểu hiện “tự diễn biến”, “tự chuyển hóa”, tóm lược như
sau:
1) Phản bác, phủ nhận chủ nghĩa Mác – Lênin (CNML), tư tưởng Hồ Chí Minh …đòi thực hiện “đa nguyên, đa đảng”.
2) Phản bác, phủ nhận nền dân chủ xã
hội chủ nghĩa, Nhà nước pháp quyền xã hội chủ nghĩa; đòi “tam quyền
phân lập”, phát triển “xã hội dân sự” …. Phủ nhận chế độ sở hữu toàn dân
về đất đai.
3) Nói, viết, làm trái quan điểm,
chủ trương, đường lối của Đảng… Xuyên tạc lịch sử, bịa đặt, vu cáo các
lãnh tụ tiền bối và lãnh đạo Đảng, Nhà nước.
4) Kích động tư tưởng bất mãn, bất
đồng chính kiến, … hạ thấp uy tín, vai trò lãnh đạo của Đảng, gây chia
rẽ nội bộ, nghi ngờ trong cán bộ, đảng viên và nhân dân.
5) Phủ nhận vai trò lãnh đạo tuyệt
đối, trực tiếp về mọi mặt của Đảng đối với lực lượng vũ trang; ….chia rẽ
quân đội với công an; chia rẽ nhân dân với quân đội và công an.
6) Móc nối, cấu kết với các thế lực
thù địch, phản động và các phần tử cơ hội…. tập hợp lực lượng để chống
phá Đảng và Nhà nước.
7) Đưa thông tin sai lệch, xuyên tạc
đường lối, chính sách đối ngoại của Đảng và Nhà nước; … gây bất lợi
trong quan hệ giữa Việt Nam với các nước.
8) Phủ nhận vai trò lãnh đạo của
Đảng đối với báo chí, văn học – nghệ thuật. ….Sáng tác, quảng bá những
tác phẩm văn hóa, nghệ thuật lệch lạc, bóp méo lịch sử, hạ thấp uy tín
của Đảng.
9) Có tư tưởng dân tộc hẹp hòi, tôn
giáo cực đoan. Lợi dụng vấn đề “dân chủ”, “nhân quyền”, dân tộc, tôn
giáo để gây chia rẽ nội bộ, … chia rẽ giữa các dân tộc, tôn giáo với
Đảng và Nhà nước.
(Nhận xét: 9 nội dung trên có nhiều điều trùng với nội dung của mục Biểu hiện suy thoái về tư tưởng, chính trị).
Tôi đã thử dựa vào 9 biểu hiện trên để
phân biệt giữa 2 khái niệm, nhưng chưa tìm ra. Cũng không thể dựa vào đó
để đưa ra một định nghĩa ngắn gọn, ngoài việc định nghĩa dựa vào liệt
kê một cách quá dài dòng. Lần đầu tiên nghe tên gọi 2 khái niệm trên tôi
suy đoán như sau: Diễn biến dùng để chỉ các hành động cụ thể, còn
chuyển hóa để chỉ sự thay đổi về tư tưởng, Trong cả 9 biểu hiện kể trên,
nếu chỉ mới có trong ý nghĩ thì đó là chuyển hóa, còn đã thể hiện ra
việc làm thì đó là diễn biến. Không biết hiểu như thế đã đúng hay chưa
so với suy nghĩ của người đặt ra các tên gọi đó. Cũng có khả năng người
ta cho 2 tên gọi cùng để chỉ một khái niệm, nhưng không thể lựa chọn tên
nào hay hơn nên đành dùng cả hai kèm nhau. Hơn nữa trong nghị quyết tất
cả các từ tự diễn biến, tự chuyển hóa đều được đặt trong ngoặc kép “…”
(cũng đặt trong “..” các từ như: dân chủ, nhân quyền, diễn biến hòa
bình, đa nguyên đa đảng, tam quyền phân lập, xã hội dân sự, lợi ích nhóm
v.v…). Không biết việc viết “tự diễn biến”, “tự chuyển hóa” trong ngoặc
kép như vậy mang ý nghĩa gì.
Chữ TỰ đặt ở đầu chỉ rõ đây là việc
trong nội bộ đảng, không có tác động từ ngoài. Đảng viên không được phép
tự chuyển hóa và tự diễn biến, nếu họ vi phạm sẽ bị thi hành kỷ luật
đảng. Còn đối với người ngoài đảng, với tư cách là con người tự do, đặc
biêt là những nhà khoa học, những trí thức, họ có quyền phủ nhận CNML
khi có đủ bằng chứng nó không phù hợp, họ có nghĩa vụ đề nghị thiết lập
chế độ đa nguyên, Tam quyền phân lập và phát triển xã hội dân sự khi tin
chắc rằng đó là những biện pháp mang đến thịnh vượng cho đất nước, họ
có đủ lý do để phủ nhận vai trò lãnh đạo của đảng đối với nghệ thuật khi
chứng tỏ sự lãnh đạo đó tạo ra sự kìm hãm sáng tạo v.v… Những việc như
vậy không vi phạm luật pháp.
Còn đối với đảng viên, thực tế chứng tỏ
chế độ sở hữu toàn dân về đất đai là nguyên nhân cơ bản tạo ra sự tham
nhũng nặng nề, vậy yêu cầu phủ nhận nó là biểu hiện tiến bộ chứ sao lại
lên án. Khi cho rằng nói, viết những đề nghị trái quan điểm, chủ trương,
đường lối của Đảng là tự diễn biến, cần phải loại bỏ thì thử hỏi nếu
quan điểm, chủ trương ấy sai, có hại cho dân tộc thì sao. Ông Kim Ngọc
chẳng đã làm trái chủ trương hợp tác hóa nông nghiệp để cứu dân, ông Võ
Nguyên Giáp và nhiều người khác đã từng phản đối Bôxit Tây Nguyên để cứu
môi trường. Họ đều làm trái quan điểm của Bộ Chính trị Đảng. Rồi nữa,
trước Đại hội 6, ông Trường Chinh dám xóa bỏ cả dự thảo báo cáo đã hoàn
chỉnh để viết lại, thế có phải làm trái với Bộ Chính trị của Đảng hay
không, và tại ĐH 6 đó đã thông qua đường lối phát triển kinh tế tư nhân
có phải là phủ nhận nguyên lý của CNML hay không (tuyên truyền của Đảng
nói dối là vận dụng sáng tạo).
Ngoài ra, trong 9 mục trên đây có một số
chỗ vượt ra ngoài “ tự chuyển hóa” theo cách hiểu thông thường mà đã
phạm vào Bộ Luật hình sự, ví dụ như 1 số nội dung trong các mục 4; 6; 7;
9.
Xin tạm dừng việc bàn về nội dung và
định nghĩa khái niệm. Tôi muốn đề cập đến vấn đề đáng quan tâm hơn, đó
là tìm nguyên nhân tạo ra các biểu hiện trên.
Đảng soạn ra nghị quyết 4 để tăng cường
xây dựng, chỉnh đốn, trong đó một phần quan trọng là chống lại “ tự diễn
biến”, “tự chuyển hóa”. Chưa bàn đến việc chống đó đúng sai ở những chỗ
nào, tạm chấp nhận là đảng muốn chống được triệt để chứ không phải chỉ
vạch ra cho qua chuyện. Muốn chống triệt để thì không thể chỉ tìm cách
xóa các hiện tượng mà phải tìm ra thật đúng nguyên nhân gốc rễ, nguyên
nhân sâu xa để loại bỏ chúng. Không nên và sẽ phạm sai lầm khi chỉ dừng
lại ở một số nguyên nhân gần, bên ngoài, hời hợt. Nếu không làm được như
thế, nguyên nhân gốc rễ vẫn còn thì xóa được chỗ này, lúc này, nó sẽ
phát sinh ra ở chỗ khác, lúc khác, mà càng ngày càng nhiều hơn, càng
mạnh hơn. Nguy hiểm hơn là xác định sai nguyên nhân gốc rễ rồi phí sức
lực như kiểu “vung đao chém xuống nước mà nước còn chảy mãi”. Khi tìm
nguyên nhân phải hết sức khách quan, trung thực, khoa học thì mới mong
tìm đúng, còn nếu để cho ý thức hệ khống chế, để cho sự chỉ đạo định
hướng thì dễ bị lầm lạc hoặc dối trá. Muốn vậy phải theo phương pháp
luận khoa học đúng đắn. Trước hết không phải chỉ do một nhóm nhỏ người
vừa đá bóng vừa thổi còi mà phải có một số nhóm thực hiện. Các nhóm này
phải có trình độ, trung thực, được hoàn toàn độc lập, tự do, chỉ tuân
theo khoa học. Thực hiện theo các bước: 1- Thu thập và chỉnh lý sự kiện,
số liệu; 2- Đề ra một vài giả thuyết về nguyên nhân; 3- Tìm chứng cứ để
bác bỏ giả thuyết; 4- Khi không tìm thấy chứng cứ bác bỏ thì sẽ chứng
minh, kiểm nghiệm; 5-Công bố sơ bộ các kết luận để thu thập phản biện,
tổ chức đối thoại với phản biện và các hội thảo cần thiết. 6-Tổng kết.
Tôi nghĩ rằng khi đã tìm ra đúng nguyên nhân của tự diễn biến, tự chuyển
hóa thì có lẽ Đảng phải viết lại nghị quyết.
Nghị quyết 4 đưa ra 3 dạng biểu hiện:
suy thoái về tư tưởng, suy thoái đạo đức, tự diễn biến, nhưng về nguyên
nhân thì gộp chung lại: “Tình hình trên có cả nguyên nhân khách quan và chủ quan, trong đó, nguyên nhân chủ quan là chủ yếu”. Riêng
phần nguyên nhân chủ quan được viết khá dài (khoảng 850 chữ), phần lớn
chỉ là những biểu hiện bên ngoài và không phân biệt đâu là nguyên nhân
của tự diễn biến. Đây là một trong những sai lầm khi trộn lẫn các việc
suy thoái đạo đức với tự diễn biến.
Vừa qua Hội đồng lý luận trung ương đã
hoàn thành đề tài cấp nhà nước KX04.11.15 về các vấn đề khoa học xã hội
và nhân văn, làm cơ sở cho Đảng hoạch định chủ trương, chính sách, soạn
nghị quyết. Đề tài được nghiệm thu với đánh giá trên 70% nội dung là
xuất sắc (tôi mới chỉ biết ký hiệu đề tài chứ chưa tìm thấy nội dung).
Chẳng biết trong đề tài đó có mục nào về việc phân biệt tự chuyển hóa
với tự diễn biến, tìm nguyên nhân sinh ra chúng hay không. Nếu không có
thì đó là một thiếu sót. Nhưng nếu có mà làm không đúng, đưa ra các kết
luận sai lệch (vì bị chỉ đạo theo định hướng, vừa đá bóng vừa thổi còi…)
thì đó là không những phạm sai lầm nghiêm trọng về khoa học mà còn phạm
tội ác với dân tộc.
Tự diễn biến bắt đầu với ai và khi nào?
Điều này phải nghiên cứu kỹ theo dòng lịch sử mới rõ được. Theo chỗ tôi
biết thì có thể kể từ Trần Huy Liệu (*), Nguyễn Hữu Đang, Kim Ngọc, Trần
Độ, Trần Xuân Bách, Lê Trọng Nghĩa, Nguyễn Minh Cần, Lê Hồng Hà, Nguyễn
Kiến Giang, Ung Văn Khiêm, Nguyễn Cơ Thạch, Trần Lâm, Nguyễn Trọng
Vĩnh, Nguyễn Mạnh Can, kể cả Võ Nguyên Giáp, Võ Văn Kiệt, càng ngày càng
đông, không sao kể hết. Thử nghiên cứu kỹ xem họ là những người như thế
nào, nguyên nhân nào, động cơ nào làm họ diễn biến. Phải chăng nhờ có
lòng yêu nước thương dân, nhờ có trí tuệ, biết độc lập suy nghĩ, không
sợ cường quyền, không cam tâm chịu ngu tối mà họ chấp nhận dấn thân, hay
họ là tay sai của bọn thù địch ngoại bang, nhận tiền của bọn phản động,
hay họ vì muốn vinh thân phì gia mà áp bức nhân dân, tham nhũng, mua
quan bán tước, họ có tạo nên hay tham gia vào các nhóm lợi ích hay
không.
Việc tìm tòi, nghiên cứu thì tôi vẫn tự
làm một cách độc lập từ trước đến nay và cũng đã có một số kết quả. Tuy
vậy mong lắm thay được tham gia vào công việc nghiên cứu của một cơ
quan nhà nước có thẩm quyền để tìm ra nguyên nhân sâu xa của sự tự diễn
biến, tự chuyển hóa hoặc được góp phần làm phản biện để xem luận điểm
của một số người quan niệm như sau là sai hay đúng ở chỗ nào: “Tự diễn
biến, tự chuyển hóa để phủ nhận CNML, thực hiện chế độ đa nguyên, tam
quyền phân lập, phát triển xã hội dân sự, xóa bỏ công hữu ruộng đất …là
những việc làm hợp quy luật phát triển”.
(*) Trần tiên sinh, đang là nhân vật cao cấp trong Chính phủ Hồ Chí
Minh thời kỳ 1945 – 1950, bị thất sủng vì cho rằng bọn bành trướng Đại
Hán là kẻ thù truyền kiếp của dân tộc Việt.