Tuyệt mật, tối mật, dập mật (Sơn Dương)
Chính
quyền cộng sản Việt Nam mà làm luật thì cũng giống như du kích quân gài
lựu đạn. Nó có thể nổ bất cứ lúc nào và trúng ai thì ráng chịu, kể cả
khổ chủ. Sự thật là luật thành văn của cộng sản Việt Nam chỉ làm bình
phong cho 17 bộ luật di động đang nói cười ngã ngớn trong bộ chính trị.
17 bộ luật đi động này mới đích thực là chủ nhân ông của luật pháp hiện
nay.
Hai
tờ báo chỉ tường thuật lời nói của ông chủ tịch nước Trần Đại Quang khi
tiếp xúc cử tri trong vai trò đại biểu Quốc hội Thành phố Hồ Chí Minh
như là ‘đã đồng tình với kiến nghị cử tri cần có Luật biểu tình và hứa
báo cáo Quốc hội về nội dung này’ mà di họa. Chủ tịch nước phát biểu thì
không ‘nghiêm trọng’ và ‘không ‘gây mất đoàn kết’ nhưng báo nào đăng
lời nói của ‘đại quan’ thì lãnh đủ. Chạy xe ngoài đường gây tai nạn thì
lấy luật giao thông làm cơ sở pháp lý để phạt người gây tai nạn, nhưng
tường thuật lời của ‘đại quan’ chủ tịch nước thì chẳng có cơ sở pháp lý
nào để nói là vi phạm luật cả. Dựa vào luật nào, ở đâu, để phạt tờ báo
đã sai phạm ‘nghiêm trọng’ và ‘gây mất đoàn kết dân tộc’ ? Chẳng có luật
màchỉ có ‘lực’ của công an làm cơ sở pháp lý. Luật không đúng không
phải là luật đã đành, nhưng luật không có mà vẫn có xử phạt khơi khơi
thì đúng là chỉ có ở Việt Nam. Sự tùy tiện trắng trợn đến tắt thở.
Như
để bít lại lỗ hổng không có cơ sở pháp lý, cộng sản Việt Nam đã cho
trình làng dự luật ‘bảo vệ bí mật nhà nước và dự luật giải mật nhà nước’
ra quốc hội ngày 11/7 trong kỳ họp thứ 4, khóa XIV của quốc hội Việt
Nam. Đây chỉ là phản xạ có tính thời cơ sau một tai nạn. Đảng cộng sản
Việt Nam đang làm chuồng khi đã bị mất trâu nhưng tràn trề hy vọng sẽ
bắt được những con ‘trâu’ mới cho vào chuồng. Từ nay báo chí nào đăng
bài phát biểu linhcủa các lãnh tụ sẽ bị dựa vào luật ‘bảo vệ bí mật nhà
nước’ mà phạt nặng cho rõ kỷ cương phép nước. Nhưng, khổ nỗi, luật pháp
cộng sản Việt Nam giống như một thùng nước bị thủng nhiều lỗ đạn, bịt
chỗ này thì chảy chỗ khác.
Thật
ra dự luật "Bảo vệ Bí mật nhà nước" đã được Bộ Công an dầy công soạn
thảo gửi tới Quốc hội từ khuya từ năm 2017 nhưng đến nay mượn sự cố báo
Tuổi Trẻ bộ chính trị cộng sản Việt Nam dự định thò tay lấy mộc ‘quốc
hội’ đóng lên hai dự luật này. Nhưng luật ‘bảo vệ bí mật quốc gia và
luật giải mật’ là cái gì vậy ?
Đọc
qua ‘dự thảo luật bảo vệ bí mật nhà’ nước gồm 5 chương, 34 điều người
ta không khỏi nghĩ tới tai nạn đập nước Xepian-Xe Nam Noy ở Lào mới bị
vỡ trong tháng qua. cộng sản Việt Nam muốn ngăn chặn dòng thác lòng dân
bằng cách xây đập ‘bảo vệ bí mật nhà nước’. Nhưng đã có ai ngăn được
những cơn mưa thác lũ bằng các đập pháp luật nham nhỡ đã bị thủng nhiều
nơi ?
Luật
pháp của cộng sản Việt Nam được soạn thảo theo một công thức độc quyền
là càng mơ hồ càng tốt hoặc điều sau phủ nhận điều trước hoặc luật con
xóa bỏ luật mẹ. Nói cách khác, quyết định vi phạm luật là tùy tiện bộ
chính trị và không ‘thẩm quyền’ nào chịu trách nhiệm về quyết định của
mình. Báo Quân đội Nhân dân đã nói đảng lãnh đạo nhưng không lãnh đạn là
thế.
Thí
dụ : Hiến pháp 2013 Điều 25 công nhận ‘Công dân có quyền tự do ngôn
luận, tự do báo chí, tiếp cận thông tin, hội họp, lập hội, biểu tình.
Nhưng nay với ‘dự thảo luật bảo vê bí mật nhà nước’ mọi thông tin chưa
được ‘thẩm quyền’ liệt kê là tuyệt mật, tối mật hay mật nếu sử dụng qua
có thể bị quy tội và có thể bị công an đánh dập mật vìtộidanh này.
‘Thông
tin’ được dự luật định nghĩa như là ‘tin, dữ liệu được chứa đựng, thể
hiện trong văn bản, hồ sơ, tài liệu, hoạt động, lời nói tồn tại dưới
dạng bản viết, bản in, bản điện tử, tranh, ảnh, bản vẽ, băng, đĩa, bản
ghi âm, ghi hình, hoặc các dạng khác do cơ quan, tổ chức, cá nhân soạn
thảo, ban hành, tạo ra’.
Nói
cách khác, mọi thông tin (văn kiện) về mọi mặt của đời sống xã hội Việt
Nam từ nay đều được coi là bí mật nhà nước, ai đăng lại, hoặc phát biểu
mà không có sự chấp thuận của ‘thẩm quyền’, sẽ bịcoi là vi phạm luật.
Như vậy, có rủi ro cao các tờ báo đăng các bài nói chuyện của quan chức
cộng sản Việt Nam sẽ phạm ‘luật bảo vệ bí mật nhà nước’ trong tác nghiệp
của mình. Xét qua định nghĩa ‘thông tin’ của dự luật này báo chí chỉ
còn có thể đăng các bản tin xe cán chó, chó cán xe, hoặc các tin cướp
của, giết người, hiếp dâm, ấu dâm, gian lận thi cử, thầy/trò đánh nhau…
tràng giang đại hải ở Việt Nam là an toàn nghiệp vụ làm báo hơn hết.
Thí
dụ : Lỗ hổng luật pháp khác, điều luật 20 của luật hiến pháp công nhận
‘mọi người có quyền bất khả xâm phạm về thân thể, được pháp luật bảo hộ
về sức khoẻ, danh dự và nhân phẩm ; không bị tra tấn, bạo lực, truy bức,
nhục hình hay bất kỳ hình thức đối xử nào khác xâm phạm thân thể, sức
khỏe, xúc phạm danh dự, nhân phẩm’.
Nhưng
trong ngày 10/6 khi cử tri thực hiện Điều 25 luật hiến pháp thì bị công
an công khai đánh đập tại chỗ và tệ hơn nữa khi bị dẫn về đồn công an.
Có ai trong 487 ‘đại biểu quốc hội’, kể cả đại biểu quốc hội tổng bí thư
Nguyễn Phú Trọng, đã lên án hành vi phạm luật hiến pháp trắng trợn của
công an ? Không một ai. Điều này đã tố cáo bản chất tay sai của các đại
biểu nhân dân và ngầm thú nhận quyền vi phạm luật hiến pháp của công an.
Khi một hành vi phạm pháp không bị xử lý, nó hàm ý sự dung dưỡng và
khuyến khích. Hoặc khi công an hung hăng đánh đập cử tri bầm dập được đề
bạt thăng chức nó còn hàm ý tưởng thưởng.
Trong
dự luật bảo vệ bí mật nhà nước này, bất cứ ai làm bất cứ việc gì liên
quan đến tiếp cận thông tin, kể cả những quyền con người được công nhận
trong Hiến Pháp 2013, có thể bị coi là vi phạm luật bảo vệ bí mật nhà
nước.
Theo
‘dự luật bảo vệ bí mật nhà nước’ trên, các thông tin trong mọi lãnh vực
đời sống quốc gia từ chính trị, lập pháp, tư pháp, quốc phòng, kinh tế,
đối ngoại, đối nội, an ninh xã hội, giáo dục, khoa học, công nghệ môi
trường và thậm chí, đến cả sức khỏe các cấp lãnh đạo cũng được xếp thành
nhiều cấp độ từ tuyệt mật, tối mật hay mật tùy theo định nghĩa thông
tin của các thẩm quyền. Những thẩm quyền này là các vị đứng đầu các tổ
chức, ban bộ của nhà cầm quyền từ cấp trung ương đến cấp tỉnh lỵ tức các
chủ tịch ủy ban nhân dân. Như vậy, hệ quả của dự luật này không khó
hình dung là sẽ có xung đột ‘tư tưởng’ giữa các ban ngành và địa phương.
Vì mật của ông này khác với mật của ông kia. Ở cơ quan này, lời nói của
một đại quan là mật, nhưng ở nơi khác nó là tin tức chó cán xe. Ở Việt
Nam hiện nay có không dưới 100 cơ quan ban ngành và trên 60 tỉnh thành,
các thông tin mật này xung đột với nhau làm cho báo chí và người dân bị
kẹt giữa muônvàn lằn đạn.
Thí
dụ thời sự cập nhật nhất. Như hai tướng lãnh đứng đầu quân đội nhân dân
là đại tướng Ngô Xuân Lịch và thượng tướng Võ Trọng Việt trao đổi thông
tin về thuốc cường dương bổ thận Ottopin trong ngày 6/6/2018 tại hành
làng quốc hội. Khi dự luật ‘bảo vệ bí mật nhà nước’ chưa được trình làng
thì đây thuộc loại tin lặt vặt tiết lộ sức khỏe sinh lý yếu kém của hai
tướng lãnh nên phóng viên vẫn được tác nghiệp. Nhưng khi dự luật được
quốc hội thông qua, đài nào, báo nào, phóng viên nào đăng lại hình minh
họa sức khỏe các vị lãnh đạo chắc chắn bị tội tiết lộ ‘bí mật nhà nước’.
Báo Tuổi Trẻ on line bị đình bản 3 tháng rồi sẽ hoạt động trở lại,
nhưng con người mà bị ‘đình bản’ đến 3 tháng thì chắc chắn thân nhân chỉ
còn nước ra nghĩa địa hỏi thăm sức khỏe người quá cố.
Thế
còn luật giải mã bí mật nhà nước thì sao ? Theo dự luật này, các thông
tin được liệt kê là tuyệt mật, tối mật hay mật có thời hạn giải mật khác
nhau. Thông tin tuyệt mật là 30 năm, tối mật 20 năm và mật là 10 năm.
Nhưng sự gian trá lòi ra ở quy định về việc ‘gia hạn thời hạn bảo vệ bí
mật nhà nước’. Theo dự thảo luật, thời hạn giải mã thông tin ‘tuyệt mật’
nhà nước là 30 năm nhưng chỉ cần viện cớ ‘nếu việc giải mật gây nguy
hại đến lợi ích quốc gia, dân tộc’ thì đảng ta có thể gia hạn thời hạn
giải mật thêm nhiều lần, miễn sao mỗi lần gia hạn ‘không quá thời hạn
bảo vệ quy định’ ! Như văn kiện mật nào phải được giải mật sau 30 năm
nhưng khi đảng ta xét thấy nguy hại cho lợi ích quốc gia, dân tộc (!)
đảng ta có thể gia hạn thêm 20 năm (‘không quá thời hạn bảo vệ quy
định’). Sau 20 năm mà còn thấy nguy hại cho chế độ, đảng ta sẽ gia hạn
thêm 20 năm nữa. Cứ thế cho đến mãi mãi mà vẫn tôn trọng luật bảo vệ bí
mật nhà nước như thường.
Thế
còn những văn kiện tuyệt mật mà nhà nước không nhìn nhận là có mặt thì
sao ? Thí dụ như mật ước Thành Đô 1990 chẳng hạn. Theo luật giải mật thì
cộng sản Việt Nam không bị buộc phải giải mật mật ước này.Vì cộng sản
Việt Nam không biết có mật ước ác ôn trên ! Thế thì có luật cũng bằng
không.
Chỉ
khi Trung Quốc công khai văn kiện cộng sản Việt Nam, qua công hàm của
thủ tướng Phạm Văn Đồng ký năm 1958 nhìn nhận chủ quyền của Trung Quốcc
trên Hoàng sa và Trường sa, để cảnh cáo sự phản bội của Đảng cộng sản
Việt Nam với Trung Quốcc và sự phản bội của cộng sản Việt Nam với dân
tộc Việt Nam thì văn kiện này mới được công luận biết đến. Đến nay đã
tròn 50 năm mà vẫn không thấy đảng cho giải mật, vậy luật giải mật hiện
đại không có tính hồi tố. Văn kiện này đến nay vẫn còn là tuyệt mật và
đảng cộng sản Việt Nam an toàn vì tính bất hồi tố của dự luật. Nhưng như
thế thì thà đừng thông qua dự luật giải mật thì coi như không ai biết
gì cả chứ khi cộng sản Việt Nam dám lấy mộc quốc hội đóng lên dự luật
này, có rủi ro cao nó sẽ khuyến khích người dân tìm kiếm nhiều văn kiện
bất lợi cho dân tộc Việt Nam khác nữa còn giấu mặt từ khi cộng sản Việt
Nam cướp được chính quyền cho đến thời a còng hiện nay. Đến khi đó mọi
chuyện sẽ giống như ong vỡ tổ.
Chính
quyền cộng sản Việt Nam mà làm luật thì cũng giống như du kích quân gài
lựu đạn. Nó có thể nổ bất cứ lúc nào và trúng ai thì ráng chịu, kể cả
khổ chủ. Sự thật là luật thành văn của cộng sản Việt Nam chỉ làm bình
phong cho 17 bộ luật di động đang nói cười ngã ngớn trong bộ chính trị.
17 bộ luật đi động này mới đích thực là chủ nhân ông của luật pháp hiện
nay.
Điều
ngao ngán nhất làm người Việt Nam là phải chứng kiến 17 bộ luật di
động không thống nhất với nhau mà còn trấn áp lẫn nhau. Như bộ luật di
động Nguyễn Phú Trọng vừa cho bộ luật di động Đinh La thăng vào trại cải
tạo. Nó làm người ta phải lấm lét nhìn xem bộ luật di động nào mạnh thế
nhất để cuốn theo tạm thời. Nói là tạm thời vì ngay cả khi luật đã
thành văn các bộ luật di động vẫn nắm toàn quyền phủ quyết nó. Và nạn
nhân là dân tộc Việt Nam, có thể phải chịu ‘đình bản’, đóng phạt, xin
lỗi, cải chính… khi các bộ luật di động ra luật mồm ra lệnh phải như
thế.
Sơn Dương
(13/08/2018)